Anh ôm cô, một câu khẳng định đơn giản, khiến cho tâm tình Kiều An Hảo lo lắng đề phòng lâu như vậy, rốt cục cũng thả lỏng, giống như mất sức lực, nằm ở bả vai Lục Cẩn Niên, “Oa” một tiếng khóc.
Lục Cẩn Niên nghe tiếng khóc của cô, cổ họng giật giật, nhưng không có trấn an, chẳng qua để cô khóc cho đã, mới ôm cô xoay người, đặt cô ngồi trên bàn trang điểm, sau đó nâng gương mặt của cô, lấy tay lau từng giọt nước mắt trên mặt: “Kiều Kiều, Lucy là vợ của 1 đạo diễn bên Mỹ, giữa anh và cô ấy không phải có loại quan hệ đó như em tưởng tượng đâu, hơn nữa, chồng của cô ấy cũng ở trong khách sạn, chỉ là ngủ sớm mà thôi. “
Kiều An Hảo chớp lông mi ướt đẫm, hỏi: “Chồng của cô ấy cũng ở trong phòng sao?”
Lục Cẩn Niên gật đầu, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: “Em không tin, anh có thể dẫn em đi xem. “
Thì ra khó chịu lâu như vậy, cuối cùng chỉ là hiểu lầm thôi, người phụ nữ kia cũng kết hôn, hơn nữa chồng của cô ấy còn ở trong phòng… Cô
còn chạy tới nói những lời đó… Kiều An Hảo cảm thấy có chút mất mặt, cô mới không cần đi qua đó!
Sau đó, Kiều An Hảo vội vàng lắc đầu: “Vậy tại sao anh không nói cho em, hơn nửa đêm lại một mình chạy đến khách sạn chứ?”
“Có chút chuyện riêng, cũng đã qua.” Lục Cẩn Niên đáp rất khéo léo, giống như không muốn nói nhiều, sau đó liền đổi đề tài: “Kiều Kiều, giấy hôn thú ăn ngon không?”
Kiều An Hảo nghĩ đến mình mới vừa nóng nảy làm những chuyện kia, vỗ vỗ má, sau đó nhận ra trong miệng còn giấy, ánh mắt khẽ nháy mắt hai cái, rồi nhìn Lục Cẩn Niên vẫy vẫy tay: “Anh tới đây, em cho anh biết.”
Lục Cẩn Niên nghiêng đầu.
Kiều An Hảo bỗng dưng ngẩng đầu lên, ngăn chặn miệng của anh.
Toàn thân Lục Cẩn Niên cứng đờ, một giây kế tiếp, môi Kiều An Hảo liền rời đi, sau đó anh phát hiện trong miệng mình có thứ gì.
Lúc đầu lưỡi anh tìm kiếm, thấy Kiều An Hảo cười híp mắt ngẩng đầu, học cách anh vừa nói, hỏi: “Lục tổng, giấy hôn thú ăn ngon không?”
Trên mặt cô còn nước mắt chưa khô, cười giảo hoạt mà lại lộ vẻ xúc động.
Cô ngồi trước mặt anh, đưa tay là có thể chạm đến.