Kiều An Hảo sợ Lục Cẩn Niên chờ mình nên có chút vội vàng, nói tạm biệt với cô gái, rồi đi tới phía cửa, chẳng qua là mới vừa đi mấy bước, bất chợt nghe tiếng gọi sau lưng truyền đến: “Kiều An Hảo.”
Kiều An Hảo ngừng chân, Lâm Thi Ý gọi cô làm gì?
Cô nghĩ Lục Cẩn Niên còn đang chờ mình bên ngoài, nhất thời có chút lười phải dây dưa với Lâm Thi Ý, vì vậy dứt khoát mặc kệ, tiếp tục cất bước, rời đi.
“Kiều An Hảo!” Lâm Thi Ý lại gia tăng âm lượng, gọi một câu, sau đó Kiều An Hảo nghe tiếng giày cao gót liên tục vang lên phía sau, lúc tay cô còn chưa kịp mở cửa, Lâm Thi Ý giành trước một bước ngăn trước mặt cô.
Sắc mặt của cô ta thoạt nhìn cũng không tốt, bởi vì đã khóc, hốc mắt còn đỏ hoe.
Kiều An Hảo bị Lâm Thi Ý quấn lấy cảm thấy phiền toái, giọng nói cũng không thiện cảm : “Lâm Thi Ý, rốt cuộc cô muốn như thế nào? Hay là cô thấy vừa rồi còn chưa đủ khó chịu..”