Kiều An Hảo giả bộ không có nhìn thấy, giống như không chứng kiến chuyện gì xảy ra lau khô ngón tay của mình, rồi kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Cho đến khi cửa phòng rửa tay truyền tiếng vang đóng lại, cảm giác không cam lòng trong ánh mắt Lâm Thi Ý mới biến mất, thay vào đó cuồn cuộn mà rơi nước mắt.
Trước kia, cô ta không phục Kiều An Hảo, bởi vì có Lục Cẩn Niên, lần nào cô ta gây chuyện với Kiều An Hảo, lần nào cũng bị kết cục bi thảm. Bây giờ cô ta và Kiều An Hảo cùng trong 1 đoàn phim, lần này cô ta dám làm vậy với Kiều An Hảo, chẳng qua là vì, cô nghe nói Lục Cẩn Niên rời Bắc Kinh, nhưng lại không nghĩ rằng, giống như trước đây, lại một lần nữa cầm đá đập chân của mình.
Không phải nói, Lục Cẩn Niên đã biến mất sao? Sao bất chợt lại xuất hiện?
Lâm Thi Ý nhíu mày, cô ta nhớ tối hôm qua cùng bạn trai đến khách sạn Bốn mùa mướn phòng, thấy một bóng lưng giống Lục Cẩn Niên, cùng một người phụ nữ ngoại quốc, vào một phòng… Lúc ấy cô ta cho là có người nhìn giống Lục Cẩn Niên, bây giờ nhìn lại, đúng là Lục Cẩn Niên thật…
–
Kiều An Hảo từ trong phòng rửa tay ra ngoài, lúc trở lại phòng hóa trang, Lục Cẩn Niên đã không còn ở đây, cô ôm túi của mình, chuẩn bị đi ra ngoài tìm Lục Cẩn Niên, vừa vặn có một cô bé 18 tuổi tò mò ngẩng đầu lên, gọi cô một tiếng “Chị An Hảo”, tò mò hỏi một vấn đề: “Lục tổng thật sự là bạn trai của chị sao?”
Vì Lục Cẩn Niên chờ Kiều An Hảo hơi lâu, ra bên ngoài rút một điếu thuốc, anh trở lại phòng hóa trang, mới vừa đẩy cửa ra, liền nghe được bên trong có người hỏi Kiều An Hảo vấn đề này, sau đó cũng không biết chuyện gì xảy ra, bước chân bỗngdừng lại ở cửa, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên mặt Kiều An Hảo.
Hôm nay vốn là Triệu Manh và Lâm Thi Ý cãi nhau, cô mới gọi Lục Cẩn Niên, hoặc nhiều hoặc ít cũng nói cho mọi người biết, quan hệ của mình và Lục Cẩn Niên không tầm thường.
Cô và Lục Cẩn Niên kết hôn hơn mười ngày, anh chưa từng nói qua vấn đề này, cô cũng không dám tự tiện công khai.
Lúc này có người đột nhiên hỏi chuyện này, cô nên trả lời thế nào?
Kiều An Hảo im lặng chốc lát, cuối cùng chậm rãi lắc đầu một cái, nói: “Không phải.”
Lục Cẩn Niên nắm tay thành quyền, cảm giác như bỗng dưng rơi xuống vực.