Lục Cẩn Niên giống như nghe thấy truyện cười, nhẹ cười một cái, sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lẽo: “Tôi có khả năng này hay không, lúc cô Lâm quay Khuynh thành thời gian, không phải đã biết rồi sao?”
“Tôi cho rằng lúc đó, cô Lâm đã biết được nên làm thế nào sau này, không nghĩ tới tinh thần của cô Lâm đúng là đánh chết cũng không chừa, lại tự tìm đường chết, càng chạy càng xa, đối với điều này, tôi đúng là bội phục cô Lâm.”
Những lời này của Lục Cẩn Niên nói ra, muốn thành khẩn bao nhiêu có bấy nhiêu, khiến sắc mặt của Lâm Thi Ý thay đổi trở nên khó coi, dường như đã hết kiên nhẫn.
Lục Cẩn Niên giống như không có gì muốn nói, trực tiếp bày ra dáng vẻ không muốn cùng cô ta nói chuyện, quay đầu, nhìn thoáng qua Kiều An Hảo đang cắn ống hút, sau đó vươn tay vỗ đầu của cô, nói: “Thay quần áo đi, về nhà thôi.”
“A…” Kiều An Hảo vội vàng buông chai nước trong tay ra, đứng lên, còn chưa kịp rời đi, Lục Cẩn Niên ở bên cnahj cô, đột nhiên thấy trên bàn có hai túi giấy, nghĩ đến Kiều An Hảo vừa nói với mình là Lâm Thi Ý mời mọi người uống trà chiều, vì thế giống như hiểu ra điều gì, đột nhiên xách lên hai túi giấy, mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, đột nhiên ném vào trong thùng rác.
Tất cả mọi người ở đây đều được Lâm Thi Ý mời trà chiều, tự nhiên cũng biết đó là của cô ta, kết quả bị Lục Cẩn Niên gọn gàng dứt khoát ném vào trong thùng rác như vậy, còn mang dáng vẻ vô cùng chán ghét, rõ là…
Có người lén lút nhìn Lâm Thi Ý, quả nhiên thấy sắc mặt của cô, đã đỏ ửng lên.