Cô là người mà anh bằng lòng đánh đổi bằng tất cả sức lực của mình để đến gần cô.
Từng cho rằng, anh không còn hy vọng đạt được sự ấm áp này.
Cho đến bây giờ đây, khi anh có được, lại cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi.
Không thể không thừa nhận, tiếng “anh Gia Mộc” trong miệng cô, trong nháy mắt liền khiến anh nhớ lại bản thân mình của mấy tháng trước, chật vật không chịu nổi.
Cả đêm anh đều không quay trở lại phòng ngủ, ở ban công trong thư phòng, khói cứ thế lượn lờ mãi, đến khi chân trời phía đông nổi lên vài tia sáng, mặt trời đỏ rực dần nhô lên, anh mới giật giật thân thể có chút cứng ngắc, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi một cú ra ngoài.
“Lộ Tây… là tôi… đã ngủ chưa? Không có chuyện gì, không phải cô vẫn muốn đến Trung Quốc chơi sao? Nếu gần đây cô có thời gian, có thể ghé qua… Ừhm, tôi có chuyện muốn nói với cô… Được, chờ cô đặt vé máy bay, nói cho tôi biết, tôi đến đón cô… Ừhm, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, ánh mặt trời đã xuyên thấu vào trong nhà qua cửa sổ.
Kiều An Hảo chắc phải một lúc mới tỉnh lại? Anh nên về phòng ngủ rồi.
Lục Cẩn Niên chà xát mặt mình, nằm di động một lúc, sau đó thu dọn tàn thuốc trền bàn lại, quay trở về phòng ngủ.
Anh cũng không hề sốt ruột lên giường luôn, mà là đi vào nhà tắm trước, tắm rửa đánh răng, để mùi khói thuốc trên người biến mất, sau đó nhẹ nhàng đi lên giường.
Kiều An Hảo ngủ rất ngon, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh mỹ lệ như lúc anh rời đi, mặt mày Lục Cẩn Niên lóe lên hai lần, lại một lần nữa ôm cô vào trong lòng, nhắm hai mắt lại.