Trong đại sảnh có nhân viên làm việc tiếp đón, trước hỏi thăm bọn họ làm thủ tục kết hôn hay ly hôn, sau đó cho bọn họ hai bản khai.
Kiều An Hảo kéo Lục Cẩn Niên ngồi trước bàn phục vụ, không chút do dự liền cầm bút, bắt đầu điền thông tin, đến khi điền xong, mới phát hiện Lục Cẩn Niên ngồi ở một bên, ngay cả bút cũng còn chưa cầm lên.
Kiều An Hảo vội vàng đưa bút của mình tới trước mặt Lục Cẩn Niên, thấy anh không có ý nhận, sau đó liền nhét bút vào trong tay của anh, nóng nảy như đốt thúc giục: “Nhanh điền thông tin đi.”
Lục Cẩn Niên trước nhìn Kiều An Hảo, sau đó tầm mắt liền rơi xuống bản khai cô đã ghi, tầm mắt có chút sợ run.
Thì ra là, cô thật sự muốn kết hôn với mình… Như vậy, có phải chứng minh cô thích anh không?
Lục Cẩn Niên ngẩn ra, để cho Kiều An Hảo cũng bất ổn, đôi mắt cô liên tục đảo quanh, liền rút bút trong tay Lục Cẩn Niên, sau đó cầm bản khai trước mặt anh, mới vừa hạ bút viết ba chữ “Lục Cẩn Niên” này, nhân viên làm việc đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Thật xin lỗi, cô ơi, bản khai thông tin phải do người đó tự điền.”
Nhưng mà Lục Cẩn Niên không điền… Kiều An Hảo cắn cắn cây viết, nghiêm túc nói với nhân viên: “Nhưng anh ấy không viết thì làm sao đây!”
“…” Nhân viên làm việc im lặng một chút, trực tiếp quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên mở miệng hỏi thăm: “Anh à, xin hỏi anh tự nguyện kết hôn sao?”
“Đúng.” Kiều An Hảo cũng không chờ Lục Cẩn Niên nói chuyện, liền giành trước một bước chắc chắn khẳng định trả lời.
“…” Nhân viên làm việc im lặng một hồi, lần nữa cầm bản khai mới, đặt ở trước mặt Lục Cẩn Niên: “Anh à, nếu anh đồng ý kết hôn thì phiền anh điền tông tin vào.”
Kiều An Hảo nhíu chặt mi, cúi đầu tội nghiệp nhìn tờ giấy mình điền ba chữ “Lục Cẩn Niên”, ý là trở thành phế thải sao?
Sau đó liền mang theo vài phần bất an, thấp thỏm nhìn về Lục Cẩn Niên.