Trên cái thế giới này, cuối cùng vẫn không có người nào là tốt một cách tuyệt đối, có thể khờ dại tốt bụng thiện lương, chẳng qua chỉ là chưa bị bức bách đến cực hạn mà thôi.
Hàn Như Sơ làm hại cô và Lục Cẩn niên, bỏ qua một lần, lại một lần tiếp tục hãm hại, nếu không có bà ta, có lẽ bây giờ hai người đã đến được với nhau.
Cơn đau xót khi mất con, nỗi thống khổ khi không được gặp anh… thâm thù đại hận ít nhiều, cô có thể ngồi yên không làm gì sao?
Hàn Như Sơ thiếu những gì của cô, cô sẽ đòi từng thứ một trở về.
Lúc Kiều An Hảo nghĩ đến đây, đáy mắt liền phát ra tia sáng, từ trước đến này cô luôn dịu dàng điềm đạm, nhưng bây giờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Phải biết rằng, cô ở trong phòng khách của Hứa gia, những lời chỉ cây dâu mà mắng cây hòi nói với Hàn Như Sơ cũng không phải chỉ là nói cho có.
Hàn Như Sơ đã khiến cô mất con, cô sẽ khiến bà ta nếm thử mùi vị khi đứa con trai mà mình nuôi dưỡng yêu chiều gần ba mươi năm trời càng ngày càng rời xa mình là như thế nào.
Mọi người đều xa lánh, là kết cục cuối cùng dành cho Hàn Như Sơ.
Cho nên, đêm nay, thực ra chỉ là một sự bắt đầu mà thôi.
Lúc nghỉ quay Thần Kiếm, chỉ còn lại năm ngày nữa là đến giao thừa, qua sinh nhật của Hàn Như Sơ, Kiều An Hảo lại có một ngày bận rộn, đó là 28 tháng chạp, buổi chiều cô đi than gia họp báo của Thần Kiếm, buổi tối lại tham gia dạ tiệc của Thần kiếm.
29 tháng chạp, Triệu Manh cùng bạn trai quay lại Hồ Nam, Kiều An Hảo rảnh rỗi không có việc gì liền tự mình lái xe đưa bọn họ đến sân bay.
Lúc này đã gần tới cuối năm, xe cộ trên đường phố Bắc Kinh ít đi đến gần 2/3, đường phố cực kỳ thênh thang, Kiều An Hảo đi được nửa đường liền nhận được điện thoại của bác trai, gọi cô trở về Kiều gia.
Miệng Kiều An Hảo tuy nhận lời, nhưng vẫn đến tận chiều ngày ba mươi, mới quay lại Kiều gia.