Nói xong, Kiều An Hảo còn nâng lên mí mắt, nhìn nhìn Hàn Như Sơ.
Rõ ràng vẻ mặt Hàn Như Sơ trở nên có chút cứng ngắc, giống như nghe hiểu ám hiệu trong lời nói của Kiều An Hảo vậy, tay nắm muỗng lại tăng thêm sức.
Kiều An Hảo trực tiếp không để ý sự khác thường của Hàn Như Sơ, giả bộ làm ra vẻ ngây thơ tiếp tục mở miệng: “Kỳ lạ, sao lúc trước, con ăn tổ yến bác gái cho con lại buồn ngủ, nhưng lần này ăn lại phấn chấn tinh thần nhỉ?”
Kiều An Hạ hồn nhiên không biết sau chuyện tổ yến có ẩn ý gì, không nhịn được vươn tay, vỗ vỗ đầu Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, em nói hưu nói vượn gì vậy, tổ yến chẳng qua có tác dụng an thần, cũng không phải là thuốc ngủ!”
Kiều An Hảo bĩu môi, có chút mất hứng giơ tay lên, vuốt vuốt đầu óc của mình: “Chị, em đã nói với chị bao nhiêu lần, không nên đánh đầu em…”
Vừa nói, Kiều An Hảo lại quay đầu, nhìn về Hứa Gia Mộc tố cáo: “Anh Gia Mộc, An Hạ lại đánh em…”
“Tới đây, xoa đầu cho em.” Hứa Gia Mộc dung túng vươn tay, sờ sờ chỗ tóc Kiều An Hảo vừa bị Kiều An Hạ vỗ.
Kiều An Hảo quay đầu, đắc ý nhìn Kiều An Hạ, nhìn như rất ngây thơ vô ý mở miệng nói: “Vừa rồi em không có nói xạo, tổ yến bác gái cho em còn tốt hơn thuốc ngủ!”
Theo lời của Kiều An Hảo, bên trong nhà vang lên một tiếng rơi đồ sứ.
Vốn Kiều An Hảo, Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ đang cãi nhau chuyển sang chú ý.
Hàn Như Sơ đang cầm chén trong tay, không cẩn thận ngã xuống trên đất, tổ yến trong chén đổ lên quần.
“Bà chủ, sao bà lại không cẩn thận như vậy?” Quản gia vội vàng rút khăn giấy, giúp Hàn Như Sơ lau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!