Kiều An Hảo cố gắng nhấn mạnh hai chữ “an thần”, lúc cô nói câu này, tầm mắt đều duy trì nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hàn Như Sơ, rõ ràng nhìn ra được, Hàn Như Sơ có chút kinh ngạc nơi đáy mắt, đúng là kinh ngạc và bối rối không dễ nhận ra.
Bác Kiều biết Hàn Như Sơ đưa tổ yến cho Kiều An Hảo, nghe được cô chủ động muốn ăn, tuy không phải mẹ ruột, nhưng rốt cuộc vẫn đã nhìn cô lớn lên từ bé đến giờ, còn có chút dung túng mở miệng nói: “Như Sơ, rõ ràng là Kiều Kiều bị bà làm hư rồi, coi Hứa gia như nhà mình, muốn ăn cái gì là đòi cái đó.”
“Mẹ cháu thích Kiều Kiều như vậy.” Hứa Gia Mộc cười nói, sau đó mở miệng chứng thực với Hàn Như Sơ đang ngồi đối diện mình: “Đúng không mẹ?”
Hàn Như Sơ không có phản ứng gì, mọi người đều không nhịn được đưa mắt nhìn bà, quản gia ở bên cạnh, trái lại rất nhanh lấy được tinh thần, yên lặng không tiếng động đụng vào người bà một cái, thấp giọng nói: “Phu nhân, người cứ chuyên tâm cắt bánh ngọt như thế, cậu chủ hỏi mà người không nói gì, lại khiến cô Tiểu Kiều nghĩ là người không thích cô ấy coi Hứa gia là nhà mình mất.
Hàn Như Sơ bị quản gia nhắc liền nhanh chóng hoàn hồn, rũ mắt xuống, che giấu đáy mắt kích động của mình, mở miệng nói: “Nói bậy bạ gì đó, tôi chỉ mong sao Kiều Kiều là con gái của mình.”
Sau đó liền nói với quản gia ở một bên: “Bà đi lấy thêm mấy bình tổ yến trong nhà ra, đun nóng rồi mang đến đây đi.”
“Vâng, phu nhân.” Quản gia lên tiếng, sau đó xoay người đi vào bếp.
Kiều An Hảo thu hết một màn này vào mắt, trên mặt vẫn duy trì sự tốt đẹp yên lặng mỉm cười, đáy lòng lại cười lạnh.
Tổ yến được hâm nóng, mang lên rất nhanh, giống hệt loại đưa cho Kiều An Hảo.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!