Hôm nay mới Thứ hai, từ đây đến thứ tư còn tận hai ngày, chưa kể chẳng qua là ăn một bữa cơm, về nhà không thể nói cho cô biết sao? Tại sao còn phải gởi tin? Hơn nữa còn nói trước hai ngày…
Kiều An Hảo cảm giác một hồi buồn bực trả lời Lục Cẩn Niên “Ừ.”
Nhận được tin nhắn Kiều An Hảo trả lời, Lục Cẩn Niên đang ngồi làm việc trên ghế chậm rãi thở ra, sau đó nhắm mắt lại, chuẩn bị xong lời tỏ tình với Kiều An Hảo, lại lặp đi lặp lại trong lòng, xác định không có gì sơ suất, mới ngồi ngay ngắn lại, tiếp tục công việc, chẳng qua là nhìn chằm chằm chữ, có chút dồn dập, cuối cùng không quanh co nữa, nhấn đường dây nội bộ trên điện thoại: “Chuẩn bị xe, tôi muốn đi một chuyến đến Lệ Cảnh hiên.”
–