Kiều An Hảo phát hiện ra lông mày của Lục Cẩn Niên đang cau lại, có chút cổ quái mở to đôi mắt, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Anh làm sao vậy, có vẻ khẩn trương thế?”
“Không…” Lục Cẩn Niên khôi phục lại bình tĩnh, nói một chữ đơn giản, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức ở trên tường, đã gần 1 giờ sáng, vì thế liền khom người, ôm lấy Kiều An Hảo,
đặt lên trên giường, đắp chăn lại cẩn thận cho cô, sau đó tắt đèn mới nói: “Không còn sớm, ngủ đi.”
Lúc này Kiều An Hảo mới chú ý được quần áo của anh vẫn ẩm ướt, hai người đều mắc mưa, nhưng anh chỉ chăm sóc cho cô, cảm động ấm áp như bao lấy cô, cô nằm trong chăn, nhẹ giọng mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, anh cũng nhanh đi tắm rửa đi, cẩn thận bị cảm.”
“Ừhm.” Lục Cẩn Niên nói rất nhẹ, đứng ở một bên không nhúc nhích, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm cô: “Em ngủ trước đi, tôi chờ ở đây.”
Liều An Hảo không cãi cọ với Lục Cẩn Niên nữa, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, trong lòng lại cảm thấy được ở đâu đó Lục Cẩn Niên có điểm là lạ, nhưng cô không nói ra được là chỗ nào khác thường.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!