Kiều An Hảo có hơi ngượng ngùng tiếp tục ăn, nhưng vẫn tiếp tục bóc vỏ tôm.
Cái bàn hơi lớn, lúc Kiều An Hảo thả vào trong chén của Lục Cẩn Niên, phải nhổm dậy, đưa tay ra phía trước.
Mặc dù Lục Cẩn Niên đang dựa vào ghế gọi điện thoại, nhưng lực chú ý vẫn dừng trên người Kiều An Hảo, nhất là đang nhìn thấy cô gái bóc vỏ tôm, trên gương mặt cũng nhuộm một tia ấm áp.
Lục Cẩn Niên bất chợt thấy Kiều An Hảo đưa tay, đã biết hướng đưa, không ngờ Kiều An Hảo muốn đút tôm cho mình, người hơi ngẩn ra, mang theo vài phần thụ sủng nhược kinh nghiêng người về trước, mở miệng, vốn Kiều An Hảo định thả con tôm vào trong chén thì Lục Cẩn Niên đã ăn.
Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được môi ấm áp của anh lướt qua ngón tay của mình, kèm theo một cảm giác tê dại, con tôm trong tay đã biến mất.
Cô không phải là muốn đút cho anh ăn, cô muốn bỏ tôm vào trong chén…
Kiều An Hảo không nhịn được nháy mắt với Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên thấy ám hiệu của cô, cho là cô muốn bày tỏ với mình, vì vậy vừa nghe điện thoại, vừa dùng khẩu hình miệng nói với Kiều An Hảo: “Cảm ơn.”
Cô là người tùy tiện, chủ động đút đàn ông ăn gì sao?
Cô bị anh hiểu lầm, nhưng mà sự hiểu lầm này cô lại thích, làm sao bây giờ?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!