Kiều An Hảo mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ, cô vẫn duy trì một tư thế nằm như cũ, qua thật lâu vẫn nghe thấy được tiếng Lục Cẩn Niên thêm cành cây vào, dường như một lúc sau, có thể do bị cơn buồn ngủ đột kích bất ngờ, lúc mơ màng sắp ngủ lại nghe thấy tiếng ho khan của anh.
Một âm thanh cực kỳ ngắn ngủi, sau đó liền bị anh mạnh mẽ đè xuống.
Trán của Kiều An Hảo nhăn lại, qua một lúc sau, lại nghe thấy tiếng ho bị anh cố gắng kiềm chế lại.
Kiều An Hảo không nhịn được liền mở mắt, nhìn qua ánh lửa, cô thấy Lúc Cẩn Niên vẫn ngồi ở chỗ cũ, lấy tay che miệng, như là sợ âm thanh phát ra sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Sắc mặt của anh không tốt, hơi trắng xanh, thân thể run rẩy, cả người dường như có gì không đúng… có vẻ như đang phát sốt.
Kiều An Hảo lại cảm giác được cơn sóng tình cảm trong lòng cô bắt đầu chuyển động, cô không nhịn được, liền gọi tên của anh : “Lục Cẩn Niên.”
Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng của cô, có chút run sợ, quay đầu nhìn cô: “Đánh thức cô rồi à?”
Trên mặt của anh hiện lên chút bất đắc dĩ, ngữ điệu nghe qua có vẻ suy yếu: “Rất xin lỗi.”
Một tiếng giải thích của anh, khiến cho hốc mắt của Kiều An Hảo đỏ lên trong nháy mắt, trong lòng vô cùng chua xót, cô quay đầu, hít sâu vào một hơi, tận lực để cho ngữ điệu của mình bình tĩnh lại: “Anh có khỏe không?”
Bốn chữ này của cô, khiến cho Lục Cẩn Niên lóe lên một chút ánh sáng trong mắt, anh vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại không nhịn được ho khan, sau đó hung hăng nuốt nước miếng một cái, đè ép xuống, nói nhẹ nhàng với cô: “Tôi không sao, có thể là do vừa rồi bị sắc khói.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!