Kiều An Hảo dừng lại chốc lát, đành phải bước vào phòng, cô không đem kịch bản đưa đến trước mặt Lục Cẩn Niên mà nhẹ nhàng đặt trên bàn trà trong phòng khách : “Kịch bản tôi để ở đây.”
Kiều An Hảo nói xong, ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên, thấy anh nãy giờ vẫn duy trì tư thế đứng dựa vào cửa phòng ngủ, bày ra bộ dáng lười mở miệng nói chuyện.
Trong lòng Kiều An Hảo biết rõ mình đã đưa xong đồ, nên thức thời rời đi, cô đứng tại chỗ chốc lát, liền thấp giọng nói : “Tạm biệt.”
Sau đó, xoay người đi ra cửa.
Trong phòng hoàn toàn im lặng, ngoài tiếng bước chân rất nhỏ của Kiều An Hảo thì không có bất kỳ âm thanh nào của anh. Lúc Kiều An Hảo sắp đi đến cửa phòng, chợt nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau.
Kiều An Hảo cho rằng Lục Cẩn Niên đi lấy thứ gì đó, không suy nghĩ nhiều, chỉ hơi dừng chân lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước. Thế nhưng còn chưa đi được hai bước, một cánh tay bất chợt vươn ra bên cạnh cô. Cửa phòng vốn định mở, nhưng lại bị dùng sức đóng lại “rầm” một tiếng.
Lục Cẩn Niên đột nhiên xuất hiện, dọa Kiều An Hảo toàn thân run rẩy. Vừa định ngẩng đầu lên nhìn anh, lại chợt bị anh bắt lấy cổ tay, cứng rắn trực tiếp lôi đi về hướng phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên ra sức nắm lấy tay cô, đau đớn khiến Kiều An Hảo dự cảm nguy hiểm, cả người theo bản năng bắt đầu giãy giụa.
Kiều An Hảo càng giãy dụa, Lục Cẩn Niên lại càng dùng sức. Kiều An Hảo không tránh thoát, chỉ có thể một đường lảo đảo nghiêng ngã bị anh kéo tới cửa buồng tắm trong phòng ngủ