Ngữ điệu của Lục Cẩn Niên bất hòa: “Trước tiên an bài cho cô vào tham gia tiết mục giải trí trên radio kia, phải thu lại nhiều lần, cô nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Hóa ra là chuyện công việc… Kiều An Hảo nói: “Tôi biết rồi.”
Lục Cẩn Niên ở bên kia điện thoại rơi vào yên tĩnh.
Kiều An Hảo nắm lấy di động, đợi một lúc lại mở miệng: “Còn có việc gì không? Nếu không, thì tôi cúp máy đây.”
Ước chừng qua một phút đồng hồ, Lục Cẩn Niên mới “ừm” một tiếng, Kiều An Hảo nói một câu “Tạm biệt”, đang chuẩn bị gác điện thoại, giọng nói của anh lại truyền đến: “Kiều Kiều…”
Kiều An Hảo dừng động tác ấn phím lại, không nói gì.
Trong điện thoại liền yên lặng, âm thanh của anh lại vang lên: “Mấy ngày này, em có thấy bất tiện không? Tham gia vào tiết mục giải trí có vẻ rất mệt, có cần tôi báo cho bọn họ một câu, dời lại một thời gian?”
Tối hôm qua khi Lục Cẩn Niên đặt chiếc túi ở trước nhà, tâm tình của Kiều An Hảo lại phức tạp vô cùng, cô rũ lông mi xuống, im lặng một hồi, ngữ điệu vững vàng mở miệng nói: “Không cần, đến lúc đó đã không còn gì rồi.”
“Nếu… nếu hôm đó có việc gì, thân thể không thoải mái, thì có thể nói lại với nhân viên công tác.”
“Ừhm, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Lục Cẩn Niên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cướp lấy Kiều An Hảo từ tay Hứa Gia Mộc, cũng không hề mong đợi chuyện cô sẽ thích anh, chỉ là anh không muốn trở lại những tháng ngày anh và cô coi nhau như hai người xa lạ, ngày đêm anh đều nhớ đến, ngày đêm đều bị giày vò trong nỗi cô đơn.
Anh vẫn tìm một cơ hội có thể đến gần cô hơn…, không, là cơ hội có thể nói chuyện với cô…
Thật ra, chuyện Kiều An Hảo tham gia vào tiết mục kia, là người trong công ty nhận, có thể nói với cô, nên anh mới gọi điện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!