Triệu Manh gọi Kiều An Hảo vài tiếng, cũng không có nghe thấy tiếng đáp lại của cô, ngẩng đầu thấy cô đang nhìn chằm chằm di động đến thất thần, vì thế trong lòng liền nghĩ trêu đùa, lén lút đứng dậy, tiến đến trước mặt của Kiều An Hảo, nhìn mà hình điện thoại trong tay cô, nói một câu phiêu phiêu vào bên tai của cô: “Kiều Kiều, cậu đang nhìn cái gì, xem như vậy nhập thần?”
Kiều An Hảo bị dọa run run một chút, sau đó phản ứng rất nhanh liền tắt màn hình điện thoại di động đi đặt lên trên bàn.
Chỉ tiếc, cho dù phản ứng của Kiều An Hảo nhanh tới đâu, Triệu Manh cũng đã nhìn thấy rõ ràng ảnh chụp trên màn hình, sau đó vẻ mặt mê muội nhìn Kiều An Hảo,“Chậc chậc chậc” ba tiếng, thần bí hề hề hỏi: “Như thế nào? Kiều Kiều cậu động tâm với Lục ảnh đế? Bây giờ giống như đã trúng tên? Đặc biệt rất nhớ anh ta?”
Kiều An Hảo rũ xuống mi mắt, không nói gì.
Triệu Manh không có nhìn ra khác thường gì, tiếp tục nói: “Ngày mai là có thể trở về Bắc Kinh , ngày kia buổi sáng bảy giờ đến sân bay quốc tế Bắc Kinh, nếu cậu thực sự rất nhớ, có thể đi truyền thông Hoàn Ảnh trước……”
“Triệu Manh.” Kiều An Hảo đột nhiên lên tiếng, ngắt lời Triệu Manh, trên mặt Triệu Manh còn lộ ra vài phần bỡn cợt, nhìn Kiều An Hảo nói, Kiều An Hảo nhấp mím môi, dùng sức nắm chặt di động trong tay mình một chút, sau đó liền nâng mí mắt lên, nhìn Triệu Manh, nghiêm túc nói:“Triệu Manh, tớ và Lục Cẩn Niên tách ra.”
Triệu Manh trợn to mắt, nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt không thể tin.
Kiều An Hảo cong môi cười cười:“Thực xin lỗi, qua nhiều ngày như vậy mới nói cho cậu……”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!