Lục Cẩn Niên hóa trang nhanh hơn Kiều An Hảo, anh đã hóa trang xong, Kiều An Hảo mới vừa trang điểm một nửa, anh đứng lên, lúc thợ trang điểm quan sát, điện thoại của Kiều An Hảo lại vang lên.
Điện thoại của Kiều An Hảo để lại ở trên mặt bàn, Lục Cẩn Niên nghe được tiếng chuông, theo bản năng nghiêng đầu, thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Bác gái Hứa“.
Kiều An Hảo áy náy nhìn phía thợ trang điểm, sau đó cầm điện thoại di động trên bàn, nhấn nút trả lời: “Bác gái?”
Trong phòng hóa trang không còn bao nhiêu người, rất yên tĩnh, Lục Cẩn Niên đứng sau lưng Kiều An Hảo, có thể nghe rõ ràng tiếng Hàn Như Sơ truyền ra rõ ràng: “Kiều Kiều, tối nay là lần cuối cùng con đóng kịch, đúng không? Ngày mai sẽ không sao chứ?”
Kiều An Hảo nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, giọng Hàn Như Sơ lần nữa truyền đến: “Kiều Kiều, ngày mai là ngày Gia Mộc xuất viện, con nhớ đến đón nó xuất viện. “
Tay Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng nắm lại, thành quyền, cánh môi ra sức mím lại, sắc mặt lạnh nhạt đứng tại chỗ, cho đến khi thợ trang điểm nói “Được rồi”, sau đó xoay người, đi tới cửa phòng, khi anh đẩy cửa trong nháy mắt đó, anh nghe sau lưng truyền đến tiếng Kiều An Hảo nhẹ nhàng như cũ: “Con đã biết, bác gái, ngày mai con sẽ đến, con còn phải quay phim, không thể nói lâu, dạ, tạm biệt.”
Lục Cẩn Niên cất bước đi xuống bậc thang, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại hổng chân, cũng may trợ lý theo phía sau phản ứng kịp thời, kéo anh lại, thấp giọng hỏi một câu: “Lục tổng, anh có sao không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!