Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo hồi lâu không có phản ứng, lần thứ ba mở miệng: “Không mở quà sao?”
Kiều An Hảo hồi phục tinh thần, lập tức vươn tay, nhận lấy túi giấy trong tay Lục Cẩn Niên, không thể chờ đợi mà mở giấy túi, thấy bên trong có một cái hộp được bọc tinh xảo, Kiều An Hảo vừa cầm hộp, vừa ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: “Quà gì vậy?”
“Tôi nhớ cô từng nói, muốn biết quà là gì, nên nhanh chóng mở ra mới được.” Đây là lúc sinh nhật của anh, cô tặng quà cho anh mà nói.
Cho nên lại nhắc lại lời của cô… Kiều An Hảo cong môi, ngón tay mềm mại mảnh khảnh, bắt đầu mở ra giấy bọc bên ngoài.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo cong môi, thu hết vào đáy mắt, đáy lòng càng mềm mại, xúc động muốn giơ tay lên, vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Kiều An Hảo cẩn thận mở hộp ra, cuối cùng lộ ra bên trong cái hộp màu đỏ.
Bất chợt tâm tình Lục Cẩn Niên trở nên có hơi khẩn trương, anh nhớ tới nhiều năm trước, mình tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, hình ảnh bị ném trong đống rác.
Tay Lục Cẩn Niên lặng yên nắm thành quyền.
Kiều An Hảo mở hộp ra, thấy bên trong là một con búp bê bằng sứ.
Trước đây không lâu là một nhà thiết kế trong công ty Hoàn Ảnh truyền thông, đặc biệt cầm bức tranh của cô, thiết kế ra nó.
Cô không nghĩ tới, Lục Cẩn Niên lại cầm bản vẽ đó, làm thành con búp bê xinh đẹp, rất đáng yêu, đáy mắt Kiều An Hảo đáy mắt lập tức toát ra tia sáng thích thú, nhìn về phía Lục Cẩn Niên nói: “Cảm ơn.”
Thấy Kiều An Hảo phản ứng như thế, lòng Lục Cẩn Niên cũng buông lỏng, lại vẫn vì tìm kiếm sự khẳng định, lên tiếng hỏi: “Thích không?”
“Thích!” Kiều An Hảo không chần chờ chút nào trả lời, chỉ cần là anh tặng, cô đều thích.
Lục Cẩn Niên thấy trong mắt Kiều An Hảo được một tia chắc chắn, tâm trạng khẩn trương hồi lâu, rốt cục bình tĩnh.