Kiều An Hảo chưa từng thấy Lục Cẩn Niên phẫn nộ như vậy, sắc mặt có chút dữ tợn, giống như huyết hải thâm thù đại hận.
Kiều An Hảo bị ánh mắt của anh làm cho sợ đến mức khiếp đảm, vốn dĩ muốn tới gần anh, liền đột nhiên dừng lại, đề phòng nhìn anh một lúc, thấy anh không có hành động cực đoan gì kế tiếp, mới chậm rãi đến gần anh, huých một cái, sau đó rụt trở về, thấy anh không có phản ứng mãnh liệt như vừa nãy, lá gan mới lớn hơn một chút, thật cẩn thận tiến lên, nhẹ nhàng hô tên anh.
Tuy rằng lá gan to hơn, rốt cuộc vẫn lo lắng không dứt, âm điệu của cô đặc biệt mềm mại, như là gió xuân ấm áp vờn qua, từ từ thổi vào lỗ tai anh, mang theo một sức mạnh thần kỳ, kéo anh trở lại, đáy mắt đỏ bừng dần dần có tiêu điểm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vè phòng bị của Kiều An Hảo, cả người hòan toàn tỉnh lại.
Má Trần ở dưới lầu xem ti vi, nghe thấy tiếng thét chói tai của Kiều An Hảo, nghĩ đến đã xảy ra việc lớn gì, liền hô lên “Cô chủ”, kết quả không thấy đáp lại, vì thế liền vội vàng quýnh lên, đi lên lầu, chạy tới mở cửa thư phòng ra, nhìn thấy tình cảnh trong thư phòng, sợ đến mức hô lên một tiếng, sau đó nhìn thấy vết máu trên miệng Lục Cẩn Niên, lập tức ngạc nhiên reo lên: “Cậu chủ, cậu bị làm sao vậy?”
Má Trần vừa nói, vừa đi đến gần, sau đó bị dọa sợ nói: “Cậu chủ, trên người cậu sao lại có nhiều vết thương như vậy? Để tôi đi gọi bác sĩ.”