Trợ lý nhìn Lục Cẩn Niên im lặng không nói chuyện, chỉ hút thuốc, rõ ràng giờ khắc này trên mặt anh chính là lạnh lùng cùng thanh cao, nhưng cố tình lại làm người ta thấy được một nỗi si tình cố chấp.
Trợ lý cũng không biết nói gì, trong lòng anh nghĩ, trên thế giới này, có rất nhiều người làm chuyện sai trái, đều mơ tưởng cố hết sức che giấu, nhưng hầu hết đều xuất phát từ việc sợ bị người khác chán ghét, tâm lí không dám đối mặt, nhưng với việc giấu diếm của Lục tổng, chỉ là vì quá đau lòng.
Hai người im lặng lúc lâu, trợ lý mới thu hồi dòng suy nghĩ miên man của mình, anh phá tan im lặng: “Lục tổng, nếu không có chuyện gì dặn dò nữa, tôi quay về công ty trước.”
Lục Cẩn Niên gật đầu, “ừ” một tiếng, trợ lý hơi khom người, xoay người đi khỏi.
–
Khi Kiều An Hảo tỉnh lại đã ba giờ chiều.
Sau giấc ngủ dài đến mười tám tiếng, lúc cô mở mắt, đầu óc hơi mơ hồ, trí nhớ không liên tục.
Cô nằm trên giường mờ mịt một lúc lâu mới biết mình đang ở phòng ngủ của Cẩm Tú Viên, sau đó nhớ lại một chút, tối hôm qua rõ ràng cô đang xem tivi, sau đó không biết tại sao lại ngủ.
Kiều An Hảo chóng mặt, nhìn đồng hồ trên vách tường, đã ba giờ chiều, tại sao cô lại ngủ lâu như vậy?
Trong lòng cô kinh ngạc, theo bản năng muốn xuống giường, mới phát hiện toàn thân yếu ớt không có chút sức lực.
Kiều An Hảo nhíu mày, cảm thấy cơ thể là lạ ở chỗ nào đó, dùng nhiều sức lực mới có thể xốc chăn lên, xuống giường.
Trong phòng ngủ không một bóng người, ngoài cửa sổ đang đóng kín là ánh nắng tươi sáng đến chói mắt.
Kiều An Hảo giẫm lên chiếc thảm lông xù trên sàn nhà, đi tới cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, ánh sáng chiếu tới, giẫm phải sàn nhà lạnh của hành lang, cô nói vọng xuống dưới lầu: “Má Trần?”
Có lẽ bởi vì ngủ lâu quá, khi mở miệng giọng nói hơi khàn khàn, rõ ràng dùng sức, nhưng giọng lại rất thấp, vì thế cô hắn giọng một cái, tăng âm lượng, hô lên: “Má Trần.”
Ai ngờ má Trần còn chưa xuất hiện, cửa phòng sách đã được mở ra.
Kiều An Hảo xoay đầu lại, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đi ra từ phòng sách, hơi kinh ngạc khi thấy anh ở nhà, cô lặng đi một chút, Lục Cẩn Niên hơi nhíu mày, chậm rãi đi tới trước mặt cô, bất ngờ ôm lấy cô, thấp giọng hỏi: “Cô gọi má Trần làm gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!