Lục Cẩn Niên lại khẩn trương mở miệng: “Ngày hôm qua uống thuốc chưa? Bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Lục Cẩn Niên vừa nói, vừa lấy điện thoại di động, định gọi điện thoại cho trợ lý, dặn dò chuẩn bị xe.
Dạ dày Kiều An Hảo không có thứ gì nhưng ói, nhổ ra đều là một chút acid, cô nhìn qua gương, thấy hành động của Lục Cẩn Niên, miễn cưỡng đứng thẳng người, nhìn Lục Cẩn Niên lắc đầu: “Không cần…”
Câu nói bị bỏ lửng, Kiều An Hảo lại nôn vào bồn rửa tay, đợi đến lúc không còn cảm giác muốn ói, vươn tay, mở vòi nước, rửa sạch bồn rửa tay, sau đó ngậm nước, súc miệng, nhìn về Lục Cẩn Niên đang yên lặng mở miệng, nói: “Tôi không sao, chút nữa còn phải quay phim, không cần đến bệnh viện. “
Nói xong, Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên, một bên rút một khăn giấy, xoa xoa tay ướt nhẹp, rồi đi ra ngoài phòng vệ sinh.
Chẳng qua Kiều An Hảo vừa bước một bước, tay Lục Cẩn Niên đã đặt trên bả vai cô, kéo cô tới đây, liếc mắt nhìn gương mặt có hơi tái nhợt, mím chặt môi, sau đó một giây kế tiếp dứt khoát nắm cổ tay của cô, đi ra
ngoài phòng vệ sinh, vừa đi, vừa dùng giọng nói không muốn thương lượng điều gì, bình tĩnh nói: “Phải đi bệnh viện.”
“Thật sự không cần.” Kiều An Hảo vừa nói, muốn thoát khỏi Lục Cẩn Niên, nhưng sức lực của cô so với anh, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì, cuối cùng vẫn bị Lục Cẩn Niên kéo ra xe trước khách sạn, anh vừa mở cửa xe ra, đang chuẩn bị đưa Kiều An Hảo đi vào, bất chợt truyền đến tiếng chuông điện thoại di động.