Đi xuống sân khấu, Kiều An Hảo kéo cánh tay của Lục Cẩn Niên, đi một
vòng kính rượu với khách, cẩn thận nhằm đạt được mục đích, giống những
lần tham gia yến hội trước kia, yên lặng không một tiếng động lùi về một nơi
yên tĩnh trong góc phòng, để cho Hàn Như Sơ và Hứa Vạn Lý tiếp đãi tân
khách trên yến hội.
Tuy rằng có ít người lui tới góc phòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi
ngang qua, cho nên Kiều An Hảo cố gắng không nói chuyện với Lục Cẩn
Niên, tránh xuất hiện sai lầm.
Vừa nãy khi tiếp rượu, Lục Cẩn Niên uống thay Kiều An Hảo không ít chén,
Hứa Vạn Lý mời không ít khách, uống khá gấp, buổi tối lại không ăn gì, dạ
dày Lục Cẩn Niên có chút khó chịu, cho nên vừa ngồi xuống liền nhắm hai
mắt lại dựa vào sô pha.
Yến hội náo nhiệt một mảnh trong phòng khách, không ngừng truyền đến âm
thanh tiếng cười nói chuyện.
Kiều An Hảo nghe trong chốc lát, nghĩ đến trước khi bắt đầu yến hội, Lục
Cẩn Niên bởi vì sự lạnh nhạt của Hứa Vạn Lý, mà đi ra ngoài không oán lấy
một tiếng, hình ảnh đứng ở xe hút thuốc, đáy lòng lại co rút đau đớn, quay
đầu theo bản năng, thấy Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cứ việc nghĩ đến vết sẹo sau chiếc mặt nạ kia của người đàn ông, cố ý làm
cho mình biến thành hình dáng của Hứa Gia Mộc, nhưng mà Kiều An Hảo
nhìn xuyên qua lớp nguy trang trên mặt, mới nhìn thấy mơ hồ dung mạo anh
tuấn kinh diễm của Lục Cẩn Niên.
Khuân mặt Kiều An Hảo trở nên dịu dàng một chút, không kìm được lòng
lại nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên.
Càng nhìn, trong đầu của cô càng, không nhịn được bắt đầu theo hình dáng
đường nét mây bay nước chảy lưu loát sinh động của người đàn ông, vẽ nên
chân dung của anh.
Đến cuối cùng, Kiều An Hảo mải suy nghĩ tới hoàn toàn nhập thần, mặt mày
càng trở nên dịu dàng tình cảm.
Đến khi dạ dày dễ chịu một ít Lục Cẩn Niên nhịn không được mơ mắt, nhìn
đến nghiêng đầu Kiều An Hảo, lại không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm
bản thân, trên mặt còn mang theo vài phần si mê và thâm tình.
Bỗng dưng tim của Lục Cẩn Niên đập rất nhanh, theo bản năng muốn chiếm
lấy ánh mắt của cô, làm mất đi hình ảnh ngược của Hứa Gia Mộc trong đôi
mắt xinh đẹp sạch sẽ kia của cô.
Mi mắt Lục Cẩn Niên hơi giật giật, trố mắt nhìn khoảng năm giây, mới nhớ
tới bản thân lúc này đang hóa trang thành dung mạo của Hứa Gia Mộc.
Khó trách cô nhìn bản thân đến nhập thần như thế, khó trách trên mặt của cô
lại lộ ra tình yêu….Thì ra, cô nghĩ mình trở thành Hứa Gia Mộc.
Cũng đúng, anh như thế nào đã quên, lúc cô đối mặt với chính mình, không
phải thích rũ xuống mi mắt, cũng là thích chuyển tầm mắt sang nơi khác,
chưa bao giờ nhìn chăm chú qua bản thân như thế?
Đáy lòng Lục Cẩn Niên cảm thấy giống như bị cái gì đó hung hăng cắt một
đao, đau đớn lập tức lan tràn tới toàn thân, ánh mắ của anh thoáng hiện lên
một tầng u ám, ngay lập tức, trốn tránh ánh mắt đả thương người của Kiều
An Hảo.
Kiều An Hảo không biết phản ứng lúc này của Lục Cẩn Niên, vẫn như cũ
đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, chưa có khôi phục lại tinh thần,
ánh mắt giống như lúc trước nhìn gắt gao Lục Cẩn Niên.