Trong phòng làm việc một mảnh yên tĩnh, không biết qua bao lâu, di động của Lục Cẩn Niên vang lên, anh lấy di động ra từ trong túi, nhìn thoáng qua số gọi tới, tay theo bản năng dặp tắt khói, sau đó mới nghe máy.
Kiều An Hảo nghe được điện thoại được tiếp nối, đáy lòng run rẩy một trận, nhắm mắt lại hít sâu một hơi mới mở miệng: “Lục Cẩn Niên……”
Vừa gọi tên của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo lập tức im lặng.
Sau khi quan hệ của cô và anh không còn lạnh cứng, cô liền không còn gọi anh là “Lục tiên sinh”, nhưng cũng thức thời biết quan hệ của bọn họ không tốt đến mức trực tiếp gọi tên, cho nên mỗi lần mở miệng nói chuyện, cô đều sẽ cố ý tránh gọi tên anh. Mới vừa rồi có thể bởi vì vài tin nhắn QQ của Triệu Manh, trong đầu cô có chút loạn, lại cứ như vậy tùy tiện gọi tên anh.
Kiều An Hảo nắm di động trong lòng bàn tay, toát ra một ít mồ hôi.
Lục Cẩn Niên đợi hồi lâu, cũng không có đợi được lời nói kế tiếp sau khi Kiều An Hảo gọi tên mình, mi tâm hơi hơi giật giật, tuy giọng nói đạm mạc không có chút tình cảm, nhưng giữa lông mày xinh đẹp chói mắt lại nhiễm lên một tầng ôn nhu: “Làm sao vậy?”
Kiều An Hảo nghe được giọng nói của Lục Cẩn Niên, theo bản năng muốn nói đến chuyện Hàn Như Sơ vừa mới gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại muốn tự mình đến gặp Lục Cẩn Niên một lần, vì thế cánh môi giật giật, liền tiếp tục trầm mặc một trận, mới dịu dàng uyển chuyển mở miệng hỏi: “Đêm nay anh có việc gì không?”
Lục Cẩn Niên không rõ ý tứ của Kiều An Hảo, dừng một lát, thanh thanh cổ họng, lại hỏi một câu:“Có gì không?”
Kiều An Hảo nâng ngón tay lên, dùng sức vẽ lung tung ở trên cửa sổ thủy tinh, sau đó như là hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí nói ra lời nói trong suy nghĩ của mình: “Nếu đêm nay anh không có việc gì, có thể về nhà một chuyến không?”
Tính toán cẩn thận, anh và cô kết hôn đã sắp nửa năm, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh, bảo anh về nhà. Lúc trước hai người đều là tương kính như tân(1), trừ thỉnh thoảng cùng giường chung gối thì không khác gì người xa lạ.