Trong nháy mắt một nỗi sợ hãi, bao trùm toàn thân Lục Cẩn Niên, chỉ nghĩ tới thôi anh cũng không dám nghĩ.
Nếu cô ở đoàn phim của anh xảy ra chuyện gì hoặc gặp nguy hiểm nào, thì cả đời này anh không thể tha thứ cho chính mình.
Cổ họng Lục Cẩn Niên giống như bị ngăn chặn, cứng nhắc, đau, anh vươn hai tay, cầm bàn tay vừa mới truyền dịch của Kiều An Hảo rồi ngủ thiếp đi.
Trong đầu lại dần hiện ra hình ảnh khi anh bước vào phòng sản xuất Tôn, cô bị sản xuất Tôn đặt ở dưới thân, bất động vô hồn, nhất thời giống như có người cầm dao đâm vào lòng, đau đớn tới tận huyết mạnh.
Nhịn không được nắm tay cô càng thêm lực, như nghĩ tới cái gì ảo não, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng tinh tế hôn nên bàn tay cô.
Trợ lý chờ ở bên ngoài phòng bệnh, tới hai giờ sáng, mệt hỏi không đợi được nữa, đi xuống lầu lên xe ngủ, lúc hắn đang ngủ thâm trầm, bất chợt nghe thanh âm người gõ cửa kính, trợ lý từ trong mộng mơ mơ màng màng tỉnh lại, mê hồ hạ xuống cửa kính xe, nhìn đến Lục Cẩn Niên đang ôm Kiều An Hảo còn đang ngủ say, đứng ở ngoài xe.
Trợ lý giật mình hoàn toàn thanh tỉnh lại, vội vàng xuống xe, mở ra cửa xe đằng sau, đợi cho Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo ngồi vào trong xe, hắn mới lên xe lại, ngáp một cái, mới mở miệng hỏi:“Lục tổng, bây giờ chúng ta trở lại đoàn phim, hay về Cẩm Tú viên?”
Một đêm Lục Cẩn Niên không có chợp mắt, ánh mắt có chút phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới sự anh tuấn của anh, cụp xuống mi mắt, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho cô gái trong ngực, mới ngẩng đầu, thấp giọng lên tiếng trả lời:“Cẩm Tú viên.”
Trợ lý thức thời không có hỏi tiếp, khởi động xe, đi về hướng Cẩm Tú viên.
Thời điểm xe tới Cẩm tú viên, lúc này mẹ Trần đã dậy, nghe thấy thanh âm của xe, lập tức từ trong nhà chạy đi ra, nhìn Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo, sửng sốt một chút, mở miệng hỏi:“Thiếu phu nhân làm sao vậy?”
Lục Cẩn Niên không nói gì, ôm Kiều An Hảo vào nhà, lên lầu, sau đó đặt cô gái lên chiếc giường mềm mại, cầm chăn đắp cẩn thận, liền xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, nhân tiện đóng cửa lại, nhìn mẹ Trần đang đứng ở cửa, ngữ điệu thản nhiên mở miệng nói:“Nấu một chút cháo với điểm tâm , đừng cho nhiều dầu mỡ.”
Mẹ Trần gật đầu, đáp:“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!