Lục Cẩn Niên nghe đến đó, mi tâm khẽ giật, ánh mắt thoáng trở nên nghiêm túc.
Hành lang bên ngoài phòng vệ sinh khá im lặng, giọng nói của Tống Tương Tư vang ra, Kiều An Hạ đứng gần đó có thể nghe được đại khái nội dung, nhất thời lo lắng, vẻ mặt khẩn trương hỏi:“ Kiều Kiều làm sao?”
Lục Cẩn Niên mím môi, cất điện thoại trở lại, không để ý tơi Kiều An Hạ, trực tiếp nâng tay đẩy Kiều An Hạ sang một bên, sải bước đi qua.
Kiều An Hạ bị lực đẩy khá mạnh vào bức tường bên cạnh, lúc ổn định lại thấy Lục Cẩn Niên đã chuẩn bị bước vào thang máy, khựng lại mất mấy giây rồi vội vàng đuổi theo.
Thang máy xuống đến tầng trệt, Kiều an Hạ lao luôn ra ngoài, vừa lúc thấy Lục Cẩn Niên vẻ mặt âm trầm kéo trợ lý ra 1 bên, sau đó liền đi vào xe, dây an toàn cũng không kịp cài, trực tiếp khởi động xe, quay xe rời khỏi.
Trợ lý bị Lục Cẩn Niên hất ra lảo đảo vài bước mới lấy lại được thăng bằng, nhìn đến Kiều An Hạ đuổi tới, lập tức hỏi:“ Kiều tiểu thư, Lục tiên sinh làm sao vậy?”
“Lên xe trước rồi nói!” Kiều An Hạ vẫy tay bắt 1 cái taxi, kéo trợ lý đi vào, sau đó lớn tiếng ra lệnh cho lái xe:“ Đuổi theo chiếc xe phía trước kia.:
“Chiếc xe đó? Nhanh như vậy….” chưa nói hết, Kiều An Hạ đã rút 1 xấp tiền từ trong ví, kiểm tra cũng không thèm kiểm tra, ném v ề phía lái xe:“ Lái đi!”