Kiều An Hảo trả lời: “Là bị đâm xe.”
Lục Cẩn Niên thuận theo lời của Kiều An Hảo, không nhanh không chậm hỏi: “Người không sao chứ?”
“Không sao.” Kiều An Hảo khẽ chớp mắt, quay đầu lại thuận theo hướng nhìn vừa rồi của Lục Cẩn Niên, đột nhiên phát hiện ngọn hải đăng đối diện, từ góc độ này nhìn sang, khung cảnh đẹp như trong mộng.
Kiều An Hảo nhìn một lúc, nghĩ tới vết thương sau lưng Lục Cẩn Niên, liền nhẹ giọng hỏi: “Anh thì sao?”
“Hử?” Lục Cẩn Niên hỏi lại một câu.
“Vết thương sau lưng anh thì sao? Khỏi chưa?”
“Khỏi rồi.” Lục Cẩn Niên ngữ điệu nhàn nhạt, khiến người khác không nghe ra được một chút nào cảm xúc.
Kiều An Hảo trầm mặc một hồi, nghĩ tới Lục Cẩn Niên cứu mình, tuy là vì Hứa Gia Mộc, nhưng cô vẫn chưa nói cảm ơn một lần nào, vì vậy liền nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Lục Cẩn Niên đương nhiên biết Kiều An Hảo cảm ơn là vì viêc gì, hắn không nói lời nào, cũng không nhìn Kiều An Hảo, chỉ là hai tay đút túi, tư thế ưu nhã đứng một bên, lẳng lặng ngắm nhìn ngọn hải đăng phía xa, khóe môi lại câu lên một nụ cười đạm nhạt, qua một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Không có gì.”
Kiều An Hảo nghe thấy câu “Không có gì” chậm chễ cả một khoảng thời gian dài của Lục Cẩn Niên, không tiếp lời, hai tay lại chống lên lan can bạch ngọc trước mặt, ngẩng đầu, nhìn lên ánh đèn trên đỉnh sáng nhất của ngọn hải đăng, mặt mày cong cong vẽ ra một nụ cười.
Gió đêm ấm áp, ngọn đèn lung linh, cả không gian yên tĩnh, hai người tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại có một niềm hạnh phúc và thỏa mãn khó nói rạo rực.
Không biết qua bao lâu, Lục Cẩn Niên mới thu ánh mắt từ phía xa trở về, nhàn nhạt cất tiếng nói: “Cũng sắp bắt đầu ghi hình rồi, đi thôi.”
Kiều An Hảo gật gật đầu, quay mình trở lại.