Nói xong, Lục Cẩn Niên liền quay người, sải những bước dài về bên đường, giơ tay lên, vẫy vài cái, vừa hay có một chiếc xe trống đi tới, hắn mở cửa xe, cúi mình ngồi vào trong, chiếc xe rất nhanh biến mất trong dòng xe cộ.
Từ lúc hắn xuất hiện, đến lúc hắn đi, cũng chỉ hai phút ngắn ngủi, một câu cũng không nói gì, giống như thực sự có chuyện trong thành phố, nhân tiện đi nhờ xe một đoạn.
Kiều An Hảo một phần là do buổi tối còn cảnh quay phải thực hiện, phải nhanh quay trở về tổ phim, thứ hai là không muốn làm bóng đèn của Trình Dạng và Kiều An Hảo, nên ba người liền chia thành hai ngả, Trình Dạng đưa Kiều An Hạ đến địa điểm ban đầu dự định ăn cơm tối, còn Kiều An Hảo thì lái chiếc xe bị đâm có chút thê thảm của Kiều An Hạ, quay trở về sơn trang trước.
Ăn xong cơm tối, Kiền An Hảo liền đến trường quay, hóa trang, thay y phục, đợi đến lúc tất cả chuẩn bị xong, vẫn còn cách thời gian quay phim nửa tiếng.
Nhân viên đang chuẩn bị đạo cụ, trường quay bận rộn tấp nập, những diễn viên khác đều đang hóa trang, Triệu Manh đột nhiên bụng khó chịu đi ra nhà vệ sinh, Kiều An Hảo một mình có chút chàm chán, liền nhìn xung quanh bốn phía trường quay, đi quanh một vòng.
Sơn trang vốn dĩ là khu nghỉ ngơi ngoại thành nổi tiếng, phong cảnh tuyệt đẹp, ban đêm đèn màu thắp lên, càng trở nên rực rỡ lung linh, Kiều An Hảo đạp trên con đường nhỏ rải đá cuội, đi thơ thẩn về phía trước, kết quả đến lúc đến đình dừng chân ở giữa sơn trang, Kiều An Hảo nhìn thấy Lục Cẩn Niên một mình đứng đó, nhìn vào ngọn hải đăng đối diện giữa đình, giống như đang nghĩ điều gì đó.
Tối nay Lục Cẩn Niên cũng có cảnh quay, nên hắn từ trong thành nhanh chóng quay trở lại, Kiều An Hảo cũng không có gì kinh ngạc.