Kiều An Hảo ăn cơm xong , đem thức ăn thừa còn lại bỏ vào trong một túi rác lớn, đặt ở huyền quan, sau đó đi lên lầu.
Lục Cẩn Niên tư thế ưu nhã ngồi trên ghế sofa, trên đầu gối đặt một cái Macbook, hai tay gõ nhanh trên mặt bàn.
Kiều An Hảo gõ cửa, thức tỉnh Lục Cẩn Niên một chút, sau đó mới bước vào trong phòng, lấy thuốc mua ở hiệu thuốc ra, đặt ở trên sofa bên cạnh Lục Cẩn Niên, chỉ vào thuốc hạ sốt, nhẹ giọng nói: “Đây là thuốc hạ sốt, lát nữa anh nhớ uống, nhớ là uống bốn viên.” Sau đó lại chỉ vào thuốc mỡ để bôi, nói: “Cái này dùng bên ngoài, nếu như anh cần, ngày mai tôi qua đây giúp anh bôi thuốc, nếu như anh không muốn, có thể tìm trợ lí.”
Lục Cẩn Niên tay di trên máy tính, hơi cứng nhắc một chút, sau đó liền nhè nhẹ gật đầu.
Kiều An Hảo cũng gật đầu theo, trầm mặc một lúc, lại nói: “Vậy cũng không còn sớm nữa, tôi về trước nhé.”
Lục Cẩn Niên không nói lời nào, Kiều An Hảo đợi mấy giây, nói một câu: “Tạm biệt”, sau đó liền với lấy túi xách, đi ra khỏi phòng ngủ của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên ngồi trên sofa, cuối cùng cũng không động đậy, trước đây, hắn một mình ở trong biệt thự này, cũng không cảm thấy cô đơn, nhưng không biết có phải là do cô tới hay không, bây giờ cô đột nhiên đi mất, hắn liền cảm thấy biệt thự này, trống rỗng đến dọa người.
Lục Cẩn Niên nghe thấy dưới lầu có tiếng khởi động xe truyền tới, hắn dùng lực nắm chặt lấy máy tính, sau đó liền đứng dậy, đi đến trên giường, lật lên tìm một hồi, tìm thấy điện thoại của chính mình, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài: “Ừm, anh cho cổng ra của biệt thự đóng lại, để người trực ban rời đi nửa tiếng, ừm, cảm ơn.”
Ngắt điện thoại xong, Lục Cẩn Niên liền khí định thần nhàn quay trở lại sofa, ngồi xuống, ôm máy tính lên, tiếp tục xử lí văn kiện gấp hôm nay công ty gửi tới.