“Vậy thật sự cảm ơn ông, đạo diễn.” Trợ lý của Lục Cẩn Niên lễ phép nói một tiếng cám ơn với đạo diễn, sau đó hai người tạm biệt, cầm điện thoại di động, vừa gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, vừa xoay người rời đi.
Đạo diễn mang theo vài phần áy náy nói với Kiều An Hảo: “Tiểu Kiều, hôm nay lại để cô tự trang điểm.”
“Không sao.” Kiều An Hảo liếc mắt thấy trợ lý đang đi, nhìn về phía đạo diễn còn nói: “Đạo diễn, ông bận rộn, nếu không còn chuyện gì khác, trước hết tôi đi tẩy trang, trở về khách sạn.”
“Được.”
“Tạm biệt.” Kiều An Hảo cười cười với đạo diễn, rồi xoay người, đuổi kịp trợ lý của Lục Cẩn Niên, ngăn trước mặt anh ta.
“Cô Kiều?” Trợ lý Lục Cẩn Niên dừng bước lại, đặt điện thoại di động xuống, lễ phép lên tiếng hỏi thăm: “Có chuyện gì không?”
“Lục Cẩn Niên, có phải anh ấy bị thương không?” Kiều An Hảo trực tiếp mở miệng hỏi thăm.
Trợ lý nghĩ đến ngày hôm qua dặn dò Lục Cẩn Niên, dừng lại một chút, duy trì lễ phép mỉm cười: “Thật xin lỗi…”
“Tôi biết anh ấy bị thương.” Kiều An Hảo không chờ trợ lý nói hết lời, lại giành mở miệng nói trước.
Trợ lý nuốt nước miếng xuống, không lên tiếng.
“Sau lưng anh ấy bị thương, đúng không?” Kiều An Hảo hỏi tới.
Trợ lý giật giật môi, cuối cùng đành gật đầu, dừng lại một lát, mở miệng hỏi: “Cô Kiều, ngày hôm qua lúc ông Lục đi gặp mọi người có phải uống rất nhiều rượu không?”
Kiều An Hảo nghe được câu này, theo bản năng rũ mi mắt xuống, ngày hôm qua lúc Lục Cẩn Niên chơi trò đoán số, bởi vì cô biết quy luật anh chơi oẳn tù tì, khiến cho anh thua rất nhiều lần, đúng là uống rất nhiều rượu.
Ngày hôm qua cô thật sự không biết anh bị thương… Kiều An Hảo cắn cắn môi, nhìn trợ lý nhẹ nhàng gật đầu.