Mà người này là… Lục Cẩn Niên? Anh xông tới cứu cô?
Lập tức đáy lòng Kiều An Hảo rối thành một nùi.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo vẫn nhắm mắt, không có bất kỳ phản ứng, không thể không vỗ nhẹ khuôn mặt cô, lúc này mới phát hiện trên trán cô lấm tấm những mảnh nhỏ máu tươi đỏ chói. Ngón tay Lục Cẩn Niên chợt run, tâm như bị bóp nát. Sự sợ hãi và kinh hoảng bao trùm, khiến anh há miệng nhưng không thốt được nên lời.
Đạo diễn vẫn luôn sát sao theo dõi qua camera đột ngột lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chạy về phía Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo. Cử động của ông cũng thức tỉnh người chung quanh, mọi người đều đổ xô về hiện trường.
Đạo diễn trước hết đi tới trước mặt Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, ông cúi đầu nhìn thoáng qua Kiều An Hảo đang nhắm chặt mắt, vẻ mặt có chút bối rối mở miệng nói với Lục Cẩn Niên: “Lục…”
“Lục cái gì lục!” Lục Cẩn Niên bất chợt ngẩng đầu, đáy mắt lạnh lùng tràn đầy sắc nét tức giận, giọng điệu bén nhọn cắt đứt lời đạo diễn: “Từng người các người đều ngẩn ra đấylàm gì, còn không mau đi chuẩn bị xe, đưa đến bệnh viện!”
Đạo diễn bị Lục Cẩn Niên gầm lên liền lui về sau một bước theo bản năng, sau đó mới nhanh chóng gật đầu: “Vâng…”