Vẻ mặt Kiều An Hảo trông rất nhẹ nhõm, ngay cả tia sáng nơi đáy mắt cũng mềm mại. Thậm chí giây phút đối diện với Lâm Thi Ý, cô còn đưa ra bộ dáng tươi cười rất chi là thân thiện.
Đối với Lâm Thi Ý lúc này mà nói, nếu Kiều An Hảo cho cô ta nụ cười khiêu khích chế nhạo, cô ta sẽ tức giận, sẽ kìm nén. Nhưng hết lần này đến lần khác, Kiều An Hảo biểu hiện rất bình tĩnh, như thể chỉ đơn giản là không để cô ta vào mắt, như thể cô ta sinh ra đã định trước là bị bại bởi cô.
Lâm Thi Ý cảm thấy bị sỉ nhục không kể xiết, tâm can cào cấu, cô ta siết tay thành nắm đấm,trong lòng phập phồng chấn động càng lúc càng kịch liệt.
Cảnh quay kế, thể hiện của Lâm Thi Ý càng tồi tệ hơn. “Cắt, Lâm Thi Ý, cô còn có thể đóng được không? Cảnh đơn giản như vậy, làm sao cứ liên tục NG thế hả?”
“Cắt, Lâm Thi Ý, tôi cũng đã nói rồi, cô không được nhìn Kiều An Hảo, KHÔNG NHÌN, không hiểu hai chữ này viết sao hả?”
“Cắt, Lâm Thi Ý, cô nói đó là lời thoại sao? Lộn xộn, câu văn không lưu loát!”
“Cắt, Lâm Thi Ý, Kiều An Hảo chưa từng bắt chuyện bắt chuyện với cô, cô liền liếc cô ấy một cái, bắt đầu nói phía dưới lời kịch, vội vã đầu thai sao?”