Lục Cẩn Niên nhìn tin nhắn kia, trong lòng càng nóng nảy, mang theo vài phần tức giận chưa tiêu tan anh dùng sức ném điện thoại lên giường, một lát sau vẫn đi tới, cầm di động lên, nhắn lại cho Kiều An Hảo một chữ:”Được.”
Kiều An Hảo nhanh chóng trả lời tin nhắn, chỉ có hai chữ:”Cảm ơn.”
Lục Cẩn Niên trực tiếp ném điện thoại di động sang một bên, thoáng có chút mệt mỏi nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Anh đã từng nghèo túng, không xứng với cô. Tuy rằng anh không thổ lộ với cô nhưng nhờ lần cô bị đau bụng kinh mà dẫn cô đến phòng y tế, giúp đỡ cô cả một buổi chiều, biết cô đánh mất ví tiền, ngàn dặm xa xôi chạy tới đón cô, sau đó chăm sóc cô cả đêm. Bây giờ anh đã giàu có, có thể cho cô một cuộc sống tốt hơn nhưng lại mất đi tư cách yêu cô.
Người ta thường nói, ban đầu chỉ đơn thuần chú ý, đến cuối cùng lại hoàn toàn yêu, nhưng mà một lòng một dạ nhiều năm như vậy cô gái ấy vẫn không thể yêu anh?
Cũng từng nói, anh từng muốn đợi cô cả đời, bên cạnh cô cả đời nhưng bây giờ lại chỉ có thể dùng phương thức giao dịch này mới có thể ở cùng một chỗ?
Đáy mắt Lục Cẩn Niên hơi ướt, anh giơ tay lên, che lại mắt, hồi lâu, anh mới ngồi dậy, cầm lấy áo khoác ở một bên, đi thẳng đến trường quay.
–
Lúc Lục Cẩn Niên đi tới trường quay, Tống Tương Tư cũng vừa mới quay xong cảnh hôm nay, tẩy trang xong đang chuẩn bị lên xe rời đi.
Lục Cẩn Niên cất bước đi tới, vươn tay, ngăn cản cửa xe.