Kiều An Hảo bày ra trước mặt Lục Cẩn Niên, rồi thay anh bẻ đôi chiếc đũa dùng một lần, đưa tới: “Tôi không biết anh thích ăn cái gì, cho nên mỗi thứ kêu một ít…”
Kiều An Hảo vừa nói, vừa ngước mắt nhìn Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vẫn thẳng tắp dừng ánh mắt nơi cô.
Hai người cứ thế chạm mắt nhau.
Kiều An Hảo thất kinh trong lòng, lời nói ra đến cửa miệng liền bị nghẹn lại, sau đó mở to đôi mắt bồ câu, nửa ngửa đầu nhìn lại Lục Cẩn Niên.
Trong con ngươi của Lục Cẩn Niên tuy không còn pha trộn sự thờ ơ và lạnh lùng xưa nay, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc. Nó sâu sắc, lại phảng phất đang như lóe lên một tia sáng.
Kiều An Hảo nhìn rồi lại nhìn, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh một cách kỳ lạ, thậm chí khuôn mặt cô phím đỏ theo từng hơi thở. Mãi cho đến khi mặt nóng lên, cô mới bất ngờ hoàn hồn, vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn Lục Cẩn Niên, lóng ngóng đưa đôi đũa trong tay ra đằng trước: “Đũa.”
Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng của Kiều An Hảo mới phục hồi tinh thần. Chớp mắt, đôi đồng tử khôi phục vẻ đạm mạc xa cách nguyên thủy, sau đó anh không nói tiếng nào nhận lấy đôi đũa, khép hờ mắt, từ tốn ăn.
Động tác nhai của Lục Cẩn Niên rất tao nhã, không phát ra tiếng dù là nhỏ nhất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!