Kiều An Hạ đợi đến khi Lục Cẩn Niên ngồi xuống, liền gọi phục vụ lấy đến ghi order, sau đó cầm quyển menu đưa cho Lục Cẩn Niên: “Cẩn Niên, anh tới thì gọi món ăn đi.”
Lục Cẩn Niên ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt đến Kiều An Hạ dù chỉ một cái, lúc cô đưa quyển menu cho anh, mới hơi hơi nhấc lên mí mắt, nhìn lướt qua, sau đó đem tầm mắt thuận thế rơi xuống người Kiều An Hảo đang ngồi bên cạnh Kiều An Hạ.
Cô gái đang nắm một góc khăn trải bàn, nhìn chằm chằm vào mặt bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lục Cẩn Niên mi tâm hơi hơi nhíu lại, sau đó mới thản nhiên mở miệng nói: “Tôi thế nào cũng được, hai người chọn đi.”
Kiều An Hạ cũng không nói với Lục Cẩn Niên điều gì nữa, nghe thấy lời anh nói, liền trực tiếp mở menu ra, gọi Kiều An Hảo, ngữ điệu thanh thúy dễ nghe nói:“Kiều Kiều, đến đây, cùng gọi món ăn.”
Kiều An Hảo nhìn đến Lục Cẩn Niên một cái, đầu óc từ nãy giờ đều trống rỗng, trong lúc bất chợt nghe được tiếng Kiều An Hạ gọi mình, cô mới giật mình phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Kiều An Hạ “Dạ?” một tiếng.
“Em phát ngốc gì thế?” Kiều An Hạ cười khanh khách liếc Kiều An Hảo một cái, sau đó chỉ vào thực đơn: “Cho em gọi món ăn đâý, muốn ăn cái gì liền gọi cái đó, hôm nay là Lục đại ảnh đế mời khách ăn cơm, không cần khách khí!”