Mặc dù Kiều An Hảo nghĩ như vậy, nhưng đáy lòng vẫn có một nỗi mất mát to lớn. Cảnh quay buổi tối có nhiều người xem như thế khiến người ta có chút mệt mỏi, nên sau khi tẩy trang, gương mặt cô trông khá bơ phờ. Về tới phòng khách sạn, Kiều An Hảo liền trực tiếp bò lên giường.
Kiều An Hảo nhấc di động lên, tính cài đặt chuông báo thức theo thói quen, mới nhớ tới ngày mai cô không có cảnh quay với Lục Cẩn Niên, nên điều chỉnh sang chế độ im lặng, rồi đặt trên tủ đầu giường.
Kiều An Hảo ngủ không yên giấc, không biết có phải do cảnh quay tối đó, Lục Cẩn Niên đã để cho cô cảm xúc quá sâu lắng, vì vậy ban đêm mơ thấy mộng. Trong mơ anh bày tỏ chân thành như thế, khiến cô vừa cảm động vừa vui sướng, sắc mặt ửng đỏ, rồi đem tâm sự giấu chặt nơi đáy lòng nhiều năm từ từ nói ra hết: “Lục Cẩn Niên, anh có biết không, em đã thích anh suốt 13 năm rồi…”
Nói xong câu đó, Kiều An Hảo muốn ôm Lục Cẩn Niên, nhưng chỉ là không khí, sau đó cô mở mắt. Đèn trong phòng đã được tắt, tối đen một mảng, Triệu Manh đang ngủ say sưa trên một chiếc giường khác, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Kiều An Hảo không còn buồn ngủ chút nào nữa, trân trân mắt nhìn căn phòng tối om, trong đầu hồi tưởng lại ánh mắt ấm áp Lục Cẩn Niên nhìn mình ở cảnh quay đó, một hồi sau là đôi mắt lạnh nhạt khoảnh khắc anh đối diện cô trước phòng hóa trang.
Kiều An Hảo thiếp đi lúc nào không hay, mặt trời đã lóe lên vài tia sáng ban mai bên ngoài cửa sổ.
Tuy tối qua Kiều An Hảo không thức khuya, nhưng nửa đêm bị tỉnh ngủ khá lâu, nên mãi cho đến 10 giờ sáng hôm sau mới thức dậy.