“Ừ.” Kiều An Hảo trở về liền giải thích: “Hồi chiều đi làm thẻ căn cước, quên gọi điện cho cậu.”
“Ừ.” Lục Cẩn Niên bắt chước theo cô cũng ừ một tiếng. Một lát sau, trong điện thoại, anh nói: “Cũng trễ rồi, đi ngủ sớm một chút, con gái không nên thức khuya.”
Những lời này tuy rất bình thường, nhưng cô nghe ra hương vị quan tâm nho nhỏ. Khi cúp máy, cô càng chắc chắn rằng Lục Cẩn Niên thích cô, sau đó cô suy nghĩ cả đêm, liền nghĩ ra một cách viết thư tình cho Lục Cẩn Niên.