Nói mãi cũng chỉ là nàng thấy đám mây đó dễ thương nên quyết định họ đi về hướng đó, như vậy chẳng khác nào trò đùa! Phải biết rằng lần này họ đi tìm Thạch Tủy Ngàn Năm và Băng Bích Hổ! Không phải đi chơi! Băng Nguyên rộng lớn thế này, đi về một hướng nếu đi nhầm muốn đổi hướng khác không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian.
"Lâu cô nương, có cần suy nghĩ thêm không?" Một thị vệ lên tiếng hỏi.
Lâu Thất nhìn về phía Trầm Sát, Trầm Sát vỗ Phi Ngân: "Đi!"
Sau đó phi ngựa về hướng Lâu Thất chỉ, không có bất cứ nghi ngờ hay do dự nào cả, nàng nói đi thì hắn đi.
Lâu Thất nở nụ cười rạng rỡ: "Các ngươi có nhận được tin tức gì cho hay những thứ đó xuất hiện ở phương hướng nào không? Có thấy rất nhiều người cùng đi về một hướng không?" Nói xong nàng khẽ quát một tiếng, phóng ngựa đuổi theo Trầm Sát.
Nguyệt nhìn theo bóng họ, khẽ mỉm cười. Đúng vậy, không ai biết Thạch Tủy Ngàn Năm ở phương hướng nào, không nghe thấy bất cứ tin tức nào hết, mọi người vừa vào tới Băng Nguyên liền tự tìm hướng để đi, họ sao có thể hi vọng nàng ta chỉ ra một hướng đáng tin cậy chứ?
Ai nấy cũng chỉ dựa vào vận may.
"Đi thôi!"
Hơn hai mươi người cưỡi ngựa phi nhanh trên Băng Nguyên, võ ngựa hất vung bụi băng trắng toát, giống như mây trắng.
Băng Nguyên, băng tuyết bao phủ phần lớn diện tích đại lục, bề mặt bằng phẳng, lần đầu nhìn thấy Băng Nguyên, sẽ cảm than vì sự bao la của nó, sẽ thấy phong cảnh rất mê hồn, chỉ có điều động thực vật ở băng nguyên rất hiếm hoi, khiến con người cảm thấy rất lạnh, rất cô độc, có tên gọi là hoang mạc lạnh. Đối với họ điểm nguy hiểm chính là phi ngựa trên Băng Nguyên rất dễ bỏ qua bề mặt băng trơn trượt, nếu võ ngựa bị trượt ngã sẽ rất nghiêm trọng, họ đi đông người, càng sợ điểm này, có một người trượt ngã, người phía sau không kịp dừng lại sẽ giẫm đạp lên cả người lẫn ngựa, như vậy sẽ là bi kịch.
Vì thế sau khi họ vào vòng ngoài Băng Nguyên liền giảm tốc độ, phần lớn thời gian là dắt ngựa đi.
"Băng Nguyên thập bát động, có bản đồ phân bố động băng không?" Lâu Thất tìm mãi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lên tiếng càu nhàu.
"Nếu như có thứ đó thì mọi người đã đi về phía mười tám cái động đó rồi, chí ít có mười tám mục tiêu, đâu cần phải tìm kiếm không mục tiêu như thế này." Nguyệt cũng rầu rĩ nói: "Không có ai biết mười tám động băng đó ở đâu."
Vì Thạch Tủy Ngàn Năm nằm trong động băng vì thế họ phải tìm được động băng trước. Nhưng ở Băng Nguyên rộng vô biên, một màu trắng toát thế này, nhiều nhất chỉ nhìn thấy những mỏm nham thạch màu nâu hoặc màu xám lộ ra ngoài hoặc là một số loài thực vật gần như khô héo, tìm lâu vậy rồi, mắt cũng rất mệt mỏi.
"Vậy thì lại có vấn đề, không ai biết động băng ở đâu, tại sao lại biết có mười tám động?" Lâu Thất thực sự không hiểu.
Nguyệt sững người, đúng là vậy, họ vẫn biết là Băng Nguyên thập bát động, nhưng không ai hỏi tại sao lại có mười tám động băng, tại sao lại là mười tám, ai thống kê, lẽ nào đối phương đã đi khắp Băng Nguyên, tìm hết mọi động băng sao?
Trầm Sát thấy một câu hỏi của nàng khiến Nguyệt sững người, khóe miệng hắn khẽ nở nụ cười. "Băng Nguyên thập bát động, bắt nguồn từ một cuốn sách vô danh, cũng không biết cuốn sách đó do ai biết, nội dung là một số câu chuyện các nơi, có điều đã rách nát lắm rồi, một nhà nho của Đông Thanh khi đó đã công bố nội dung bên trong, trong đó có nhắc tới Băng Nguyên thập bát động, nhưng nhiều năm qua vẫn chưa có ai đi chứng thực, chỉ truyền lại như vậy thôi."
"Chủ tử, người thật uyên bác." Lâu Thất ôm lấy cánh tay hắn, không ngại khen ngợi.
Họ cũng phát hiện có người lặng lẽ đi theo họ, không có hành động gì khả nghi, chỉ đi theo, cũng tìm kiếm động băng ở xung quanh. Có lẽ là thấy họ đông người, nhìn lại rất lợi hại, khả năng tìm được động băng rất lớn nên muốn đi theo họ xem có thể kiếm được lợi lộc gì hay không. Sau khi tìm được động băng họ cũng đi theo vào, ai biết được động băng có rộng lớn hay không?
Nguyệt và mọi người cũng không đuổi, Băng Nguyên đâu phải của họ, người ta nói muốn đi theo con đường này cũng được. Chủ yếu là mai là mười lăm, họ không muốn gây chuyện, ngày mười lăm phải đảm bảo Lâu Thất luôn ở bên Đế QUân, không rời nửa bước, nếu như thực sự xảy ra chuyện họ không nhận định sẽ thua, nhưng vạn nhất khiến Lâu Thất và Đế Quân rời xa nhau thì đúng là phiền phức. Nơi này là ở Đông Thành, bên kia Băng Nguyên chính là Bắc Thương, và Trầm Sát thì chỉ dẫn theo hai mươi hai người.
Màn đêm nhanh chóng ập đến, đêm trên Băng Nguyên lạnh hơn tưởng tượng rất nhiều, cũng may họ đã có chuẩn bị, mỗi người đều có một áo choàng rất dày, thị vệ là lông thỏ hoặc lông hồ ly, màu xám hoặc màu nâu. Nguyệt là áo choàng tuyết điêu màu trắng, sau khi khoác lên người càng làm tôn nên gương mặt ngọc ngà như trăng sáng cùng khí chất thanh cao của hắn. Trầm Sát cũng mặc áo choàng tuyết điêu màu trắng, nghe họ nói, những thứ này đều là tuyết điêu trước đây họ săn được sau đó giữ lại lông để làm thành áo.
Những món đồ như thế không phải muốn mua là mua được, cho dù tự làm thì cũng phải tìm được lông thích hợp, muốn lông mượt mà phát sáng màu sắc lại phải đẹp, thì càng hiếm gặp. Giống như chiếc áo của Lâu Thất, trước khi xuất phát, Trầm Sát đích thân tới hoang nguyên Phá Vực săn hồ ly, Nhị Linh tận tay làm cho nàng.
Khi đó Trầm Sát mặt xám xịt không hài lòng, nói với nàng ra do thời gian gấp rút, hắn không thể tìm được hồ ly đỏ quý giá, nếu không đã làm cho nàng một chiếc áo choàng lông hồ ly đỏ. Việc này hắn cũng để trong lòng, lần này tới Băng Nguyên, Trầm Sát đã nói rồi, hắn muốn sắn được ngân hồ cực phẩm của Băng Nguyên.
Ủng của họ cũng đều dùng da mềm để làm, Lâu Thất gợi ý cải tiếng đế chống nước chống trơn. Hơn nữa họ đều có nội lực vì thế ban đêm cũng không quá khổ sở.
Họ đốt ba đống lửa, mọi người vây thành một vòng, xe ngựa cũng được quây bên trong.
Trầm Sát và Lâu Thất nằm trong xe ngựa, trời lạnh, nàng không hề bài xích việc ngủ chung với hắn, lại còn chủ động cuộn mình trong lòng hắn. Trầm Sát ôm lấy nàng, đột nhiên hỏi một câu.
"Nàng có về được nữa không?"
Lâu Thất sững người, hoàn toàn không ngờ đêm đầu tiên ngủ ở Băng Nguyên hắn lại hỏi nàng một vấn đề như vậy. Nhưng nàng vẫn gượng cười trả lời hắn: "Chắc là không về được nữa rồi." Nàng hoàn toàn không có manh mối nào để trở về, về thế nào? Tới đây là do máy bay gặp sự cố, khi bị cuối vào xoáy nước khổng lồ trên biển, nàng thậm chí không thể khẳng định mình ở bên kia có được coi là đã chết hay không, hay là xoáy nước đó chỉ là một cầu nối, nàng vốn dĩ không chết, chỉ đi qua cầu nối đó để đến đây.
cho dù xoáy nước đó là cầu nối, nơi này không có vùng biển thần bí tam giác quỷ Bermuda, nàng tìm cầu nối đó ở đâu? Cho dù tìm được xoáy nước đáy biển thì nàng cũng không dám nhảy xuống thí nghiệm.
Thôi, cứ tiếp tục ở đây. Bên kia lão đạo sĩ thối cùng không cần nàng, mặc dù nàng còn có một vài người bạn nhưng mọi người đã quen với việc có cuộc sống riêng, không có ai đó, ngày tháng vẫn không có gì thay đổi. Nàng rất thoải mái, vốn dĩ đã quyết định rửa tay gác kiếm một mình lên rừng xuống biển, nói nghiêm túc cũng không có gì khác biệt.
"Tốt lắm!" Hắn hài lòng, nàng nên ở lại bên cạnh hắn, không được đi đâu cả.
Lâu Thất cạn lời, lảng qua chuyện khác: "Nghe thần y nói, Băng Nguyên có một loài Tuyết Trung Hoa, chàng có biết nó như thế nào không?" Khi đó nàng nghe tên loại hoa này cảm thấy nó rất đẹp, nhưng thần y nói rằng, trong cuốn sổ tay của tổ sư gia nhà họ mô tả rằng, Tuyết Trung Hoa không mang hình dáng như hoa bình thường, nhưng câu này có ý gì, là nói hoa đặc biệt hơn, đẹp hơn hoa bình thường, hay là nói Tuyết Trung Hoa cắng bản không mang hình hài một bông hoa? Dù sao thì học cũng không biết, trong sổ tay cũng không viết rõ ràng.
Trong Kỳ Vật Chí của lão đạo sĩ thối cũng không có ghi chép về Tuyết Trung Hoa, có lẽ ông ta cũng không biết loại hoa này, vì ông ta không hề nhắc tới Băng Nguyên. Tuyết Trung Hoa không phải thuốc dẫn mà Trầm Sát cần dùng tới, nhưng nghe nói là loại thuốc tốt để trị đau, tăng cường thể chất. Là thần y si mê y đạo, đương nhiên sẽ muốn thu gom tất cả những thứ tốt có thể làm thuốc. Lâu Thất cũng đồng ý với ông ta, nếu như phát hiện ra Tuyết Trung Hoa nhất định sẽ mang về cho ông ta.
Chỉ có điều Tuyết Trung Hoa xem ra cũng không dễ dàng tìm được, đi cả ngày rồi cũng không nhìn thấy.
"Không biết." Hắn nhắm mắt: "Nhìn thấy rồi có lẽ sẽ biết."
Giống như Mê Hồn Hoa vậy.
Nghĩ tới Mê Hồn Hoa, hắn đột nhiên lại mở mắt hỏi: "Lần trước, Mê Hồn Hoa đã cho ta uống rồi sao?"
Lâu Thất gật đầu: "Đúng vậy, lần trước phát bệnh vì chàng mới giải Vương Chú, lại dùng nội lực, kèm thêm dược hiệu của Âm Dương Thảo chưa hoàn toàn hấp thụ hết, có xung đột với độc cổ trong người chàng, sự xung đột này khiến chàng vô cùng đau đớn, nếu không có Mê Hồn Hoa áp chế độc tính, chàng sẽ không thể cầm cự được."
Thấy hắn không nói gì, nàng liền chống nửa người dậy nhìn hắn nói: "Chàng yên tâm, khi đó ta đã lấy một lọ máu nhỏ của chàng, đợi tới khi tìm đủ thuốc dẫn, ta có thể tách ra dược hiệu của Mê Hồn Hoa từ trong máu, vẫn có thể dùng được."
Nữ nhân của hắn quả nhiên lợi hại! Trầm Sát nhìn đôi môi mấp máy trước mặt liền kéo nàng xuống, xoay người đè nàng xuống phía dưới, đang định hôn nàng thì xe ngựa bỗng nhiên rung chuyển mạnh, bánh xe vọng tới tiếng răng rắc, cả chiếc xe bất ngờ lún xuống.
Trầm Sát lập tức ôm lấy náng, đạp cửa xe bay ra ngoài, bóng họ vừa ra khỏi xe, mặt đất sập xuống, xuất hiện một hố khổng lồ, cả chiếc xe ngựa đều rơi xuống hố phát ra âm thanh vang rền, phá tan màn đêm yên tĩnh trên Băng Nguyên.
"Chủ tử."
Mọi người lập tức bay lên, hạ xuống bên cạnh họ.
Trầm Sát ôm chặt lấy Lâu Thất: "Kiểm tra!"
Nguyệt đích thân dẫn người bay xuống hố khổng lồ kia.
Ba đống lửa cũng nằm trong phạm vị bị sụt lún, vì thấy bây giờ trước mặt họ là bóng tối mờ ảo, mặc dù không tới mức mịt mù không nhìn thấy gì nhưng cũng không thể nhìn rõ phía xa, chỉ cảm nhận được những người đi theo họ đã bị đánh thức, nhìn về phía xa, không dám lại gần nghe ngóng.
"Chắc không phải do con người gây ra." Lâu Thất bỗng lên tiếng. Nếu như có người, đâu có thể lại gần gây ra việc lớn thế này mà họ không hề hay biết.
Hơn nữa, hố lớn thế này, nếu như do người làm thì không biết phải đào bao nhiêu lâu.