Trầm Sát vốn dĩ tưởng rằng nụ cười này của chàng sẽ trực tiếp đốn gục tim nàng, khiến nàng mê đắm hai mắt sáng long lanh nũng nịu đổ ngay vào lòng chàng tại chỗ, ai ngờ nàng lại cứ đứng chết trân nhìn mình, đôi mắt to lấp lánh lúc này chất đầy những nghi vấn, nhìn chàng cứ như đang nghi ngờ chàng có vấn đề về thần kinh vậy, điều này khiến Trầm Sát ngay lập tức trở nên tức tối.
"Nhìn cái gì?"
"Khụ khụ."
Lâu Thất cũng dần dần hiểu ra rồi, chắc là ban nãy do nàng nhìn Trần Thập soái ca nhà nàng cười mà ngây ra mất hai giây nên lại khiến vị lu dấm này lên cơn rồi. Nhưng đế quân đại thần à, chàng có thể bình thường chút được không? Bình thường trong tình huống tự nhiên thì nụ cười của chàng trong chớp mắt sẽ khiến nàng bị đốn gục, nhưng trong tình huống này tự nhiên lại cười như vậy, khiến người khác sợ hãi lắm có biết không hả?
Nàng vòng tay qua cánh tay chàng, quay đầu sang nhìn mấy người Khổng Tu và Hoả, khẽ nhíu mày hỏi: "Khổng thúc thúc, Hoả vệ, những người khác đâu rồi?" Trong lòng nàng có chút sợ hãi, không phải là bọn họ đều xảy ra chuyện rồi đấy chứ?
Khổng Tu nhìn ra sự lo lắng của nàng liền vội nói: "Bọn họ không sao cả, chúng ta muốn vào trong thám thính trước nên để bọn họ tìm một chỗ núp vào nghỉ ngơi."
Lúc này Lâu Thấy mới thở phào nhẹ nhõm. Còn Hoả vệ và Trần Thập bọn họ lúc này mới nhìn ra hai con người màu đỏ thẫm của Trầm Sát, mấy người họ lộ ra thần sắc bàng hoàng và lo lắng.
"Độc Cổ của đế quân phát tác rồi phải không? Tại sao lần này lại không giống với lần trước vậy?"
"Độc của bản đế quân đã giải rồi, bây giờ chỉ còn lại Cổ là chưa giải." Trầm Sát nói rất bình thản. Có duy nhất một chút không bình thản chính là bởi thái độ lúc trước của Lâu Thất không bị nụ cười của chàng làm cho mê đắm mà thôi, đã vậy lại còn chuyển đề tài, đến một lời khen ngợi chũng chẳng có.
Người ta nói hai người ở bên nhau thời gian dài thì tình cảm sẽ nhạt dần, bản thân chàng không thấy vậy, ngược lại còn càng ngày càng thấy thích nàng hơn, nhưng không phải là nàng nhìn chán khuôn mặt của chàng rồi đấy chứ? Như vậy thì sao mà được! Sau này còn mấy chục năm nữa cơ mà, bây giờ mới một năm đã nhìn chán rồi thì đúng thật là nguy to!
Xem ra nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với nàng.
Trần Thập và Lâu Tín nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra được sắc mặt của đế quân rất khó coi, hơi thở rất lạnh lẽo, hai người đều cảm thấy lo lắng nhưng lại chẳng ngờ rằng lúc này chàng đang nghĩ tới chuyện khác, nghĩ xem làm thế nào để Lâu Thất thích chàng hơn nữa.
Ánh mắt cùa Hoả nhìn vào tay của Lâu Thất đang ôm lấy cánh tay của Trầm Sát, hắn hỏi: "Cổ của đế quân hiện tại tạm thời đã ngăn chặn lại được rồi sao?"
Lâu Thất gật gật đầu: "Không sai, nhưng không hề biết khi nào sẽ phát tác. Chúng ta đoán kẻ hạ Cổ có khả năng ở đây, vì vậy mà cũng muốn đi vào bên trong thám thính."
Nơi này nhất định phải vào, bởi ba người của Kim gia nghi ngờ bị trúng Cổ vừa mới mất tích không lâu, có lẽ là mới trúng Cổ vài ngày nay thôi, kẻ hạ Cổ không thể ở quá xa được.
Lúc này, Long Ngôn đột nhiên hiện thân ra, tay nắm một mẩu giấy nói cới Trầm Sát và Lâu Thất: "Đế quân, Tiểu Thất Lầu chủ, người của chúng ta đã tìm ra được rồi, mấy đại thế gia đó quả thật đều đã bị diệt môn, võ công giỏi nhất, tư chất giỏi nhất trong các gia chủ và đích hệ tử đệ đều đã mất tích."
Tin này khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.
"Nói như vậy thì tất cả thế gia thật sự chỉ còn lại Lâu gia." Sắc mặt thần y bàng hoàng.
Lúc đầu sự tồn tại của những thế gia này đối với bọn họ đều như thần vậy, một Lâu gia đã đủ để khiến cho những người mà biết tới của đại lục Tứ Phương đều phải ngưỡng vọng.
Thế nhưng bây giờ những thế gia này nói diệt là bị diệt luôn, vậy thế lực đằng sau chúng khiến bọn họ phải thấy sợ hãi.
Khổng Tu lắc lắc đầu: "Không, Lâu gia chưa chắc đã được coi là tồn tại duy nhất."
Lời này~
Lâu Thất cũng gật gật đầu: "Bây giờ kẻ khả nghi chính là Lâu gia."
Đúng rồi, Đế hậu, chúng thuộc hạ nghe được tin là Lâu thiếu chủ có khả năng bị nhốt trong này." Trần Thập vội vàng nói với Lâu Thất tin mà bọn họ có được.
Mắt Lâu Thất sáng lên: "Vậy thì lại càng phải vào trong rồi. Lâu Tín, ngươi đưa thần y quay về tìm đám người Tần tướng quân, không cần phải đi theo nữa."
"Rõ" Lâu Tín biết võ công của mình ở đây là thuộc dạng thấp nhất, mệnh lệnh của Lâu Thất hắn không thể không tuân theo, chỉ đành đưa theo thần y bất lực mà lui xuống.
"Đế hậu, đế quân xin nhờ cả vào người đó." Thần y quan tâm nhất là Trầm Sát.
Trầm Sát vẫy vẫy tay bảo bọn họ mau đi đi.
Bọn họ thận trọng vòng qua mấy tháp canh, ở bên ngoài một bờ tường, Lâu Thất nghe thấy âm thanh "Phập! Phập! Phập!" từ bên trong phát ra, nàng đoán nơi này là nhà bếp, có lẽ là nơi tương đối khuất, quả nhiên canh phòng có chút lỏng lẻo hơn, có mấy tên lính gác cũng nhanh chóng bị bọn họ chia nhau ra xử lý.
Tức tốc xoay người vọt qua bờ tường, trong này là một cái sân khá đơn giản với rất nhiều giá trúc, ở trên treo đầy các loại thịt và và ruột, còn có cả cá khô.
Nếu lần đầu tiên nhìn thấy nơi này thì có lẽ bọn họ chỉ cho rằng nơi này là một cái vườn của một hộ săn bắn, hoặc một nông hộ nào đó gia cảnh khấm khá mà thôi, không có một chút hung hiểm hay sát khí nào cả.
Âm thanh "Phập! Phập! Phập!" được phát ra từ trong nhà bếp ở phía trước mặt, bọn họ nghe một hồi liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, kể cả đang chặt thịt thì tiết tấu này cũng quá là đều đều, hơn nữa còn vô cùng nhanh, chặt rất lâu cũng không hề ngưng lại, cái này không thể là một đầu bếp bình thường có thể làm được.
"Dao pháp của người đầu bếp đó chắc không tồi đâu." Khổng Tu nói một câu rồi ra hiệu bằng tay bảo bọn họ chờ một lúc, ông thì tựa như một khóm cây lướt về phía nhà bếp đó.
Đây là một nhà bếp vô cùng rộng rãi, đại thể có khoảng mười mấy cái lò, có cái đã đặt nồi lên, có cái thì vẫn còn đang cháy dữ dội, hầu hết đều toả ra nhiệt khí.
Ở chính giữa có một cái bàn gỗ rất lớn, trên đó lúc này đang đặt một cái thớt to, bên cạnh thớt chất đầy bao nhiêu là thịt còn đỏ tanh, nhất thời không nhìn ra được đó là thịt gì. Trước mặt có một người đàn ông đang đứng dạng chân đang cầm dao thái thịt trên tay, trên người hắn buộc một cái tạp dề màu đen, trông có vẻ giống với màu đen, đôi tay hắn đang thái thịt nhanh như cắt, miếng thịt đó bị chặt đến mức máu bắn tứ tung nhưng mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì mà tiếp tục chặt. Bên cạnh hắn còn có một người khác cầm số thịt mà hắn chặt đứt ra ngâm vào trong cái thùng sắt rồi nhấc lên đi ra.
"Khổng thúc thúc, bám theo hắn." Lâu Thất truyền âm cho Khổng Tu rồi cũng cùng đám người Trần Thập bám theo.
Nơi này bọn họ vẫn luôn cảm thấy ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, chỉ chút người như vậy thì vẫn nên cùng nhau hành động không chia ra nữa, tránh xảy ra chuyện lại không lo được.
Huống hồ, lúc này Trầm Sát tuyệt đối cần được bảo vệ.
Bọn họ bám theo sau người đàn ông đó, nhìn thấy hắn đi ra khỏi sân rồi bước về một toà núi giả ở giữa hoa viên, hắn dùng chân đá vào một viên đá, cả toà núi giả ngay lập tức chuyển động, lộ ra một lối vào.
Đám người Lâu Thất vốn tưởng hắn sẽ đi vào, ai ngờ hắn đổ vèo hết cả hai thùng thịt vụn xuống dưới rồi lại đá vào viên đá đó để khóa cổng động lại.
Hắn nhấc thùng rỗng lên quay người lại rồi mặc nhiên đi về.
Làm gì có chuyện Lâu Thất chịu bám theo công cốc chứ, nàng kéo kéo Trầm Sát, thân ảnh hai người loé lên, chặn đứng trước mặt hắn. Lâu Thất nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn, đưa tay ra búng "tách!" ba cái trước mắt hắn, ngay lập tức hắn đã bị thôi miên.
"Bây giờ ta hỏi ngươi trả lời, bất kể ta hỏi cái gì ngươi cũng phải trả lời thành thật. Nơi này là đâu?"
Trên mặt người đó biểu lộ chút giằng xé, Lâu Thất không ngờ rằng ngay từ câu hỏi đầu tiên đã khiến hắn có chút kháng cự, có điều cái này cũng cho thấy câu hỏi này mà nàng hỏi đã đúng trọng tâm.
Nàng lập tức kết quyết làm cho thôi miên được sâu hơn rồi lại hỏi lại câu đó: "Đây là nơi nào?"
"Đoạn Trần Hạ Tông."
Cái gì? Bọn họ ngay lập tức sững sờ, tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng thật sự việc chứng thực nơi này là Đoạn Trần Tông vẫn khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc.
Đoạn Trần Hạ Tông, chẳng phải là nơi lúc trước có người muốn truy sát nàng sao?
Khi đó nàng đã nghĩ sớm muộn gì cũng phải tính sổ với kẻ đó, nào ngờ bây giờ lại vào được sào huyệt của bọn chúng rồi. Hơi thở của Trầm Sát càng trở nên lạnh lẽo, kẻ từng truy sát nữ nhân của chàng liệu chàng để chúng sống được sao?
Huỷ thôi, cái này tuyệt đối phải huỷ.
Lâu Thất tiếp tục hỏi: "Tông chủ của Đoạn Trần Hạ Tông ở đây sao?"
"Tông chủ gần đây không ở đây nhưng Toả hữu Hộ Pháp đều có mặt."
"Bản lĩnh của Toả Hữu Hộ Pháp thế nào?"
"Tả Hộ Pháp biết Cổ, Hữu Hộ Pháp biết độc, võ công không tồi nhưng cũng không phải là cao thủ."
Kẻ biết độc, biết Cổ, biết trùng kia liệu có khi nào là kẻ mà bọn họ muốn tìm không? Lâu Thất có chút nóng ruột, nàng lại hỏi: "Tả Hộ Pháp ở đâu?"
"Ở đông viện của Nội Đình Viện."
"Ở đây có phải đang giam giữ ai không?"
"Kẻ bị giam giữ là nói tới kẻ nào?" Sắc mặt người đó lộ ra thần sắc mơ màng: "Người bị giam trong Tông quá nhiều."
Quá nhiều!
"Có những ai?"
"Người của vài đại thế gia, còn cả vài người ta cũng không biết là ai."
Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau, người của những thế gia đó quả nhiên đều bị giam giữ ở đây, vậy thì kẻ muốn diệt những đại thế gia chính là Đoạn Trần Hạ Tông này sao?
"Ban nãy ngươi đổ cái gì xuống dưới đó?"
"Ở dưới đó nhốt Lưỡng Cước Thú mà Toả Hữu Hộ Pháp nuôi, phải cho chúng ăn thịt sống.
Lưỡng Cước Thú đó là cái gì mà phải ăn thịt sống?
Lâu Thất chau mày rồi lại hỏi thêm mấy câu nữa, vốn định hỏi hắn tình hình phòng thủ trong Tông này nhưng những vấn đề này kẻ này cũng không rõ lắm, Lâu Thất sợ đánh rắn động cỏ nên giải thôi miên cho hắn.
Kẻ đó sau khi tỉnh lại thì mơ mơ màng màng một lúc rồi xách thùng lên quay về.
"Đế hậu, có đi xem Lưỡng Cước Thú đó không?" Trần Thập hỏi.
"Không, đi tìm tên Tả Hộ Pháp đó cái đã." Lâu Thất nhìn Trầm Sát: "Bây giờ chàng mới là quan trọng nhất."
Trầm Sát vốn dĩ trong lòng vẫn cảm thấy cay cú nhưng ngay lập tức đã bị câu nói này của nàng nịnh sướng lên mây xanh.
Nội viện, đông viện, vậy ắt hẳn phải đi vòng vào trong. Nhưng bọn họ càng đi vào trong thì giới bị lại càng nghiêm ngặt, thậm chí có hai lần suýt thì bọn họ bị phát hiện ra rồi.
Đi sâu vào hơn nữa vẫn còn cơ quan và trận pháp, may mà những cái này đều không làm khó được bọn họ, bọn họ vượt qua được hết từng ải một.
Sau đó bọn họ nhìn thấy cánh cửa màu đen đó.
"Cánh cửa này cảm giác có chút âm tà." Lâu Thất nói. Một tay Trầm Sát ấn vào tim, đột nhiên nhăn mày lại. Chàng có gì đó không ổn, Lâu Thất ngay lập tức phát hiện ra, đang định hỏi chàng bị làm sao thì bỗng nhiên vọng lại tiếng ồn từ cách đó không xa, dường như có kẻ nào đang quát mắng ai đó.
"Trốn vào trước đã."
Bọn họ vừa mới núp vào liền có hai thân ảnh lần lượt phi tới.
"Có phải ngươi cố tình đốt chiếc giường đó không?"
"Dám chạy trốn trước mặt bản vương, trong lòng bản vương không vui, không được sao?"
Lâu Thất nghe thấy giọng nói trước mặt, ngay lập tức mắt nàng sáng rực lên.
"Ca!"
Nàng đang định kéo Trầm Sát nhảy ra thì Trầm Sát lúc này lại đang nhìn kẻ đến sau, chàng nguy hiểm nheo nheo mắt lại: "Hách-Liên-Quyết!"
Ngay lập tức sát khí ào ào tuôn ra.