Trầm Sát nói:, "Ngươi lên xe, vừa đi vừa nói."
Trầm Sát rất để tâm đến sự vụ của Thất Thành, trước đây Trâu Lễ từng bẩm báo chuyện về ngọn núi trồng cây ăn quả kia, nhưng Lâu Thất vẫn chưa biết, nên mới kêu Trâu Lễ lên xe tiện thể nói với nàng.
"Vâng."
Trâu Lễ lên xe, vẫn phải hành lễ lại với Lâu Thất, bởi vì đây là thành trì của Lâu Thất, ông ta cảm thấy dù thế nào thì mình cũng được xem là thuộc hạ của nàng.
"Không cần đa lễ, Trâu Đại Nhân nói xem chuyện trên núi trồng cây ăn quả kia là như thế nào đi." Tất Nhiên rất xem trọng những việc xảy ra trên lãnh thổ của mình.
"Mới ban đầu thần cũng không nghĩ đến chuyện trồng cây ăn quả ở ngoài thành, có một ngày, Hồ Huống Chi xách một sọt trái dại đến, kêu thần ăn thử, hắn nói rằng mớ trái cây kia được hái từ trên những ngọn núi đó, cực kỳ thanh ngọt."
Trầm Sát nhìn Lâu Thất: "Còn nhớ trước đây nàng từng dặn để lại một phần thuốc giải không?" Lúc đó, vì để Phạm Trường Từ - Tam trưởng lão Vấn Thiên Sơn yên tâm, hơn bốn trăm người ở lại xây sửa thành trì thay cho Độc Nhãn đều bị hạ Nhuyễn Cân Tán, Lâu Thất không có nhiều thời gian cũng không có nhiều thuốc giải như vậy, nên nàng đã để lại một ít thuốc giải và thư.
"Còn nhớ."
"Người lấy được thuốc giải đầu tiên chính là Hồ Huống Chi, cả nhà hắn đều được Độc Nhãn dẫn đến, Bổn Đế Quân thấy hắn khá thông minh lanh lợi, nên kêu Trâu Lễ dùng hắn, sau này nếu chứng minh được hắn là kẻ đáng tin, thì cũng có thể giao một phần công việc của Thất Thành cho hắn."
Lâu Thất nhìn hắn, nàng nở nụ cười, không nói gì.
Nhưng Trầm Sát vốn dĩ không hề quan tâm đến người khác, bây giờ vì Thất Thành, hắn lại quan tâm từng chút một, trong lòng nàng không thấy cảm động là giả.
"Ừ, Trâu Đại Nhân cứ nói tiếp đi."
"Vâng. Khi thần nếm thử những quả dại kia, quả thật chúng rất nhiều nước, cực kỳ ngon. Vì thế nên mới nảy ra suy nghĩ muốn đi phá núi trồng cây. Đế Phi có chỗ không biết, đất đai của Thất Thành không thích hợp trồng trọt gieo lúa trên diện rộng, lương thực về sau không thể cứ dùng ngân tiền đi mua về mãi được, vì thế thần cảm thấy, nếu có thể trồng được một rừng cây ăn quả thì bách tính của Thất Thành không cần phải sầu lo nữa, việc kiếm tiền mua dầu gạo cũng không còn là vấn đế. Nên mới dẫn người đi thị sát, quả nhiên vùng núi lớn ở ngoại thành rất thích hợp với việc trồng cây ăn quả."
Trâu Lễ dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Sau khi thần trở về bèn dán cáo thị, triệu tập bách tính tự nguyện đi phá núi trồng cây. Thành trì cũng được xây gần xong rồi, có một số lao động nhàn rỗi, họ đều đồng ý đi, cộng thêm "Sách triệu tập người tài trong thiên hạ" do Đế Quân ban bố lúc trước, cũng đã thu hút được một vài bách tính đến đây, có một vài người cảm thấy không có bản lĩnh gì, nhưng thật ra là một tay trồng cây giỏi, họ vốn cho rằng mình không phải là người tài, chỉ có suy nghĩ đến thử xem có cơ hội nào không, ai dè họ vừa đến thì ai nấy cũng đều vui vẻ phấn khởi. Đế Phi thấy tuy bây giờ cư dân trong thành không nhiều lắm, nhưng trên thực tế, vẫn còn gần bốn nghìn người đang làm việc ở trong núi trồng cây ăn quả kia. Đợi sau này khai phá xong xuôi rồi, phần lớn trong số họ sẽ trở về lại trong thành.
"Trâu Đại Nhân vất vả rồi." Lâu Thất xuyên không đã được nửa năm, đây là lần đầu nàng tiếp xúc với những vấn đề liên quan đến quan dân, nàng cũng cảm thấy rất có hứng thú, lúc nào cũng sống trong nguy hiểm kích thích như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trong cơn sóng lớn, cũng mệt lắm chứ. Vả lại đây là lãnh đại của nàng đấy nhé.
Nghĩ đến đây, nàng xoay sang nhìn Trầm Sát, nở một "nụ cười gian" như mấy con buôn ưa thích tính kế, nàng cười hề hề, "Đế Quân ban phạm vi trong tường thành cho ta, hay bao gồm luôn cả mảnh đất lớn bên ngoài thành?
Trầm Sát và Trâu Lễ nghe thấy thế đều sửng sốt. Họ thật sự không hề nghĩ đến vấn đề này.
Lâu Thất vừa nhìn vẻ mặt của họ liền biết chuyện này vẫn chưa ban chỉ xuống, nàng lập tức ôm lấy cánh tay Trầm Sát, "Về nhớ hạ chỉ nhé, giấy trắng mực đen rõ ràng, ban luôn vùng đó cho ta, đến lúc đó tiện để ta kêu Trâu Đại Nhân đi làm cột mốc, cột mốc nằm trên đường ranh giới, lúc cần thiết còn có thể thu lộ phí nữa cơ."
Trầm Sát tức giận bật cười.
"Điều tốt không nghĩ, mà đã nghĩ đến việc phân ranh giới thu lộ phí rồi?" Hắn búng lên trán nàng, "Có cần thu luôn tiền lộ phí của bổn Đế Quân không?"
Lâu Thất đỡ trán, trừng mắt nhìn hắn: "Đế Quân đi ngang qua, đồng giá với thứ dân!"
Trầm Sát tức giận, muốn búng nàng một cái nữa, sao hắn lại quên nàng là một kẻ mê tiền chứ?
Tấm mắt Trâu Lễ không biết phải xoay về hướng nào, ông ta hoàn toàn không ngờ đến cách chung sống Đế Quân và Đế Phi lại như thế, bình thường trông Đế Quân rất lạnh lùng, cũng rất ít nói, hoàn toàn không giống như lúc này. Còn Đế Phi lại không hề giống với những nữ nhân ông ta đã từng gặp. Ông ta nhớ lại trước kia không lâu ông ta vì tò mò mà từng hỏi Ưng Vệ một câu thế này, "Đế Phi là người như thế nào?"
Lúc đó Ưng Vệ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ nói với ông ta: "Đợi đến khi ông nhìn thấy rồi sẽ biết."
Bây giờ ông ta biết rồi, lúc đó chắc là Ưng Vệ không tìm được từ hình dung quá. Bình thường khi họ hình dung một nữ tử, hoặc là hiền lương thục đức, dịu dàng trầm tĩnh, tri thư đạt lễ, nếu không thì là thấu hiểu lòng người, lanh lợi hoạt bát, thông minh hơn người. Nhưng dường như những từ này nếu dùng trên người Đế Phi thì lại không được thích hợp cho lắm, hoặc nói là, không đủ để hình dung nàng.
Trong lúc ông ta thất thần, Lâu Thất đã vòi được Trầm Sát đồng ý ban một vùng đất lớn cho nàng, bao gồm cả khu núi trồng cây ăn quả kia, đều nằm trong nội giới của Thất Thành.
"Trâu Đại Nhân hãy nói tiếp đi." Sau khi được như ý muốn, Lâu Thất đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
"Vâng. Vùng cần khai hoang của ngọn núi này được chia thành vài khu nhỏ, có người thì trực tiếp đi nhổ cỏ xới đất, cũng có người đi tìm những cây quả dại vốn có rồi tiến hành đánh ký hiệu ghi vào trong sổ, đến lúc đó rồi mới xem thử nên nhổ lên như thế nào, bởi vì có một vài cây có mùi vị rất ngon, không thể xới lên hết được thì lãng phí lắm. Hôm qua có hai người ra ngoài tìm cây quả dại nhưng vẫn chưa trở về, hôm nay lại có ba người cùng đi đến một ngọn núi những cũng không thấy trở về, vì thế quản sự phụ trách những người được thuê kia, cũng chính là Hồ Hống Chi đó, hắn ta đã đẫn một đội người đi tìm kiếm, kết quả phát hiện ra thi thể của năm người đó, trạng thái lúc chết rất khinh khủng, hắn không dám động vào, nến phái một người đến báo tin cho thần."
"Tình trạng chết kinh khủng?" Lâu Thất chú ý đến năm chữ này, "Kinh khủng thế nào?"
Trâu Lễ lắc đầu, nói: "Cái này thì Hồ Huống Chi không nói rõ, chỉ nói đến rồi sẽ biết thôi."
"Vậy đi mau thôi. Ưng Vệ, tăng tốc lên." Lâu Thất nói với Ưng.
"Vâng."
Xe ngựa chạy nhanh như gió, họ ra khỏi từ một cánh cửa thành khác, Lâu Thất chưa từng đi qua phía bên này bao giờ, đó chính là một dãy núi phía sau thành.
Những ngọn núi liên miên chập chùng, cảnh núi tú lệ, thế núi không cao, nhưng cây cối xum xuê um tùm, ánh nắng mặt trời dồi dào, quả nhiên là nơi thích hợp cho các cây trái dại phát triển.
Nhưng hiện tại, hai ngọn núi gần sát mặt đường đã được khai phá hết, dưới núi có vài túm chòi trúc đơn giản, có người đang nghỉ ngơi, có người đang tụ tập vật tay.
"Bởi vì phải tranh thủ thời gian khai khá, nên mới dựng vài căn chòi trúc đơn giản như thế, tối đến họ đều qua đêm ở đây, cóm nước ba bữa thì có người lo, lúc ăn thì xếp hàng lãnh cơm." Trâu Lễ nói.
Xe ngựa của họ đi ngang qua, có vài người đã dừng lại nhìn họ, Trâu Lễ xuống xe trước, chắc đám người này đều biết ông ta, có người gọi một tiếng Trâu Đại Nhân, nhưng lại không có ai chạy đến.
Đợi Trầm Sát xuống xe, mới có người hô lên: "Là Đế Quân! Đế Quân đến rồi!"
Trầm Sát xuống xe, giơ tay vào trong xe. Lâu Thấy nắm lấy tay hắn, nhảy xuống đầy nhẹ nhàng.
"Đế Quân, Đế Phi đến!"
Trâu Lễ cất giọng.
Bọn họ đồng loạt quỳ xuống hết, "Bái kiến Đế Quân, bái kiến Đế Phi!"
Lâu Thất chưa bao giờ được nhiều người quỳ hành lễ như vậy, bất giác nhìn sang Trầm Sát. Trầm Sát chỉ nắm lấy tay nàng, "Bình thân."
"Tạ Đế Quân."
Lâu Thất cảm thấy, Trầm Sát là bậc vương giả trời sinh, hắn dường như luôn biết cách kiểm soát những tình cảnh thế này, rõ ràng khi bé hắn không hề sống trong môi trường này mà.
Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu thấy tò mò về thân phận của Trầm Sát.
Họ đi lên một sườn núi, có người vội vàng chạy đến nghênh đón, đó là một nam tử mặc đoản bào màu xanh da trời, trên mặt tràn đầy lo lắng và bất an.
Tất nhiên là Lâu Thất không biết người này, lúc trước khi nàng đến đây cũng chưa từng đi xem bách tính trong căn nhà gỗ đó.
Nhưng nàng đoán được đây chắc là Hồ Huống Chi.
Quả nhiên, hắn vừa nhìn thấy Trầm Sát và Lâu Thất liền quỳ xuống, "Thảo dân Hồ Huống Chi bái kiến Đế Quân Đế Phi." Hắn nhìn thấy Lâu Thất thì càng thấy kích động hơn, nhưng không dám lỗ mãng khinh suất.
"Không cần đa lễ, thế năm cái xác kia đâu?" Trầm Sát trầm giọng hỏi.
Lâu Thất quan sát Hồ Huống Chi, phát hiện ra hắn ta trông không yếu ớt lắm, hiện tại trời đã vào hạ, thời tiết không lạnh, nhưng cơ thể hắn ta lại đang run rẩy kỳ lạ.
"Bẩm Đế Quân, năm thi thể kia ở phía trước, bởi vì cảm thấy quái dị, nên vẫn chưa dám hạ táng, đợi Trâu Đại Nhân đến xem xong mới quyết định."
"Thi thể rất kỳ quái?" Lâu Thất không nhịn được bèn hỏi.
"Thi thể... rất nặng, vả lại rất lạnh, lúc di chuyển dường như còn phát ra âm thanh, âm thanh đó phát ra từ trong thi thể, khó có thể miêu tả được." Ánh mắt Hồ Huống Chi vẫn còn kinh hoàng, "Có người nói là phá núi làm thần núi tức giận, thần núi giáng tội xuống!"
Lâu Thất thấy hơi bó tay. Thời cổ luôn thích kéo thần vào để giải thích mọi việc nhỉ, nhưng nếu thật sự giống như họ nói, thi thể kỳ quái như thế, vả lại còn rất lạnh thì sự việc đúng là rất quái dị.
"Thi thể đóng băng rồi?"
"Không không không, không đóng băng," Hồ Huống Chi nói, "Chính vì thi thể không đóng băng nên mới kỳ quái, nhưng không ái dám đến gần, thảo dân cảm thấy..." Hắn ta nói đến đây rồi không dám nói tiếp nữa.
Trầm Sát nói: "Ngươi cũng sợ à?"
Sắc mặt Hồ Huống Chi trắng bệch: "Thảo dân quả thật cảm thấy sợ."
Họ vừa nói, vừa đi lên núi dưới sự dẫn đường của Hồ Huống Chi. Ngọn núi này do họ khai phá, đường khá dễ đi, nhưng đoạn đường còn lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của ngọn núi này, cây cỏ mọc um tùm, cành lá chằn chịt. Họ phải đi một đoạn đường núi như thế.
Hồ Huống Chi cảm thấy rất lúng túng, hắn giải thích: "Vì khi dời thi thể đến đây, họ thật sự rất sợ hãi, nói rằng phần núi phía trước đã được khai phá, sợ sau khi dời đến, thì tất cả những người tham gia phá núi sẽ bị liên lụy, nên chỉ dời đến phía trước kia thôi, Đế Quân Đế Phi đích thân đi như vậy, có khi nào..."
Hắn thấy lo lắng, nhìn sang Trâu Lễ.
Lâu Thất xua tay: "Không sao, không cần căng thẳng, ta đã gặp qua đầy chuyện đáng sợ rồi."
Lúc này, họ bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng thét kinh khủng phát ra từ phía trước.