"Ngươi còn gì để nói không?" Tuyết vệ kéo áo lên, quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâu Thất.
Là cô ta, là cô ta đã ép cô phải làm ra như vậy, mặc dù thần y tuổi tác đã cao, lại là thầy thuốc, nhưng đứng trước mặt người mình yêu, sùng bái, để người đàn ông khác nhìn người mình, điều này thực sự rất đau khổ.
Tất cả đều do Lâu Thất hại, đều là tại cô ta.
Lâu Thất thấy ánh mắt của Tuyết vệ có mang theo hận ý mãnh liệt, bất giác không còn gì muốn nói. Xem ra nàng và Tuyệt vệ bẩm sinh xung khắc, dù sao thì đã không muốn làm bạn, cô ta muốn làm gì, nàng tiếp chiêu là được.
Lần này ánh mắt Ưng nhìn nàng cũng có phần trách cứ.
Lâu Thất còn chưa nói gì thì chỉ nghe thấy một tiếng cười nham hiểm vang lên trong không trung, gió nhẹ nổi lên, mang theo mùi vị khiến người ta có cảm giác tức ngực.
Vì Lâu Thất khi đó đang nhìn Ưng, thấy hắn ta mặt biến sắc, lập tức bay tới bên cạnh Tuyệt vệ và thần y, nhấc hai người đó lên, một tay ném vào trong tẩm điện, hai tay hút lại, đóng chặt cửa điện.
Lâu Thất có thể đoán ra, người này rất nguy hiểm, nguy hiểm tới mức Ưng ngay lập tức phải đảm bảo an toàn tính mạng cho họ. Thần y không có võ công, Tuyết vệ bị thương, vì thế người hắn bảo vệ trước tiên là hai người họ. Nhưng nàng cũng là một người yếu ớt, tại sao không cứu nàng? Là tin theo lời của Tuyết vệ sao? Cho rằng nàng là gian tế?
Quả nhiên, giao tình tới muộn không thể so sánh với tình bạn lâu năm.
Lâu Thất bĩu môi, nàng vội muốn lui vào nào ngờ Ưng đưa hai người đó vào xong liền lập tức đóng cửa điện lại, nàng thực sự xung khắc với Ưng.
Quay người lại thấy hai mươi tám kẻ áo đen bị mặt hộ tống một nam nhân lam bào hạ xuống đứng vững. Trong số những kẻ này có hai kẻ mỗi người xách theo một người, hai người này mình có vô số thương tích, nhưng tứ chi mềm nhũn rủ xuống, tóc tai rũ rượi, quần áo lam lũ, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Lâu Thất vốn tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra hai người này là Tằng Lưu Vân và Hoa Vu Tồn.
Nàng bất giác chửi thầm một tiếng.
Tằng Lưu Vân là tướng quân Phá Vực, Hoa Vu Tồn là thống lĩnh nhà lao, có thể nói đều là những quan chức lớn nhất ngoài tứ vệ và bốn đội trưởng Giáp, Ất, Bính, Đinh, là những nhân vật cấp cao, bây giờ bị người ta bắt sống trên địa bàn của mình, việc này không chỉ khiến bản thân mình mất mặt còn khiến Phá Vực và Trầm Sát mất mặt.
Nàng nhìn Trầm Sát thấy vẻ mặt hắn sa sầm, vẫn là thái độ lạnh lùng, vênh váo như thể không nhìn thấy hai người kia. Ánh mắt hắn nhìn thẳng lên người của nam nhân lam bào đi đầu. Lâu Thất cũng nhìn theo mắt hắn, đồng thời vừa lặng lẽ tiến sát lại gần hắn.
Còn Thiên Nhất và Địa Nhị đã bay người tới bên cạnh Trầm Sát, hộ vệ hai bên, họ cũng đang sẵn sàng phòng bị.
Sau khi nhìn rõ nam nhân đó, Lâu Thất cũng khẽ nhíu mày.
Nam nhân này tướng mạo không hề đáng sợ, ngược lại hắn ta chừng ba mươi tuổi, mày dài, mắt sâu thẳm, mũi ưng, có nét tướng mạo của dị vực, cũng có thể coi là tuấn tú, da hắn không trắng như người ở đây mà là da bánh mật khỏe mạnh, trên cẩm bào màu lam có thêu một con thần thú, cũng chỉ là con thần thú này khiến mắt hạnh đạo của Lâu Thất mở to, nàng đã đoán ra lai lịch của người này.
Người Tây Cương.
Suy cho cùng, lão đạo sĩ thối đã giảng giải cho nàng nghe rất nhiều kiến thức về thế giới này. Từ khi nàng còn nhỏ, lão đạo sĩ thối đã thích kể chuyện cho nàng nghe, rất nhiều chuyện đều là hàng ngày ông ta đuổi theo nàng để kể. Chỉ có điều có lẽ tầm nhìn và độ cao của ông ta ở thế giới này có phần kì quái, vì ông ta có nói về những nơi như Tây Cương, Nam Cương, nói về bùa chú cổ thuật, nói về trận pháp cũng nói về những người lạ việc lạ, nhưng chưa bao giờ nói về Phá Vực hay Trầm Sát và người của hắn, vì thế nàng không quen biết. Hơn nữa ngay từ đầu mặc dù nàng gặp được đám người Trầm Sát nhưng vì chưa tiếp xúc với bên ngoài nên không biết nơi họ ở có liên quan gì với thế giới mà lão đạo sĩ nói hay không, nhưng khi nàng tới Phá Vực, nhìn thấy trận pháp, bùa chú, nàng liền hiểu ra, những thứ này lão đạo sĩ đều đã dạy cho nàng.
Năm xưa khi lão đạo sĩ nhắc với nàng về Tây Vực có tỏ ra vô cùng căm ghét, mặc dù ông giấu rất kĩ nhưng vẫn không thể che giấu được đôi mắt của nàng. Điều đó có nghĩa là lão đạo sĩ nhất định không thích Tây Cược, hoặc người Tây Cương đã từng làm hại ông ta hoặc người ông ta quan tâm.
Vì thế mặc dù nam nhân này tướng mạo tuấn tú, thậm chí là loại hình Lâu Thất thích nhưng nàng vẫn không hề có thiện cảm.
"Ha ha ha, Phá Vực Đế Quân, mười năm không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?"
Trầm Sát ánh mắt hun hút, trầm giọng gọi ra tên hắn: "Tây Trường Ly."
Tây Trường Ly. Nàng chỉ biết Tây là họ của vương Tây Cương, nói như vậy nam nhân này là người vương tộc Tây Cương.
Trong thời gian này, cuối cùng nàng cũng đã nhích tới sau lưng Trầm Sát, sau đó lùi lại hai bước, khiến hắn và Thiên Nhất che đi người nàng. Nếu như không cần nàng ra tay đương nhiên là tốt, vì nghe nói vương tộc Tây Cương chính là nhóm người giỏi bùa chú nhất, nếu như nàng gặp phải, sẽ không thể dễ dàng ứng phó được.
"Mười năm không gặp, Đế Quân ngày nay cao lớn khôi ngô, thật khiến người ta ngưỡng mộ." Tây Trường Ly ánh mắt lóe lên một tia sáng, tay chắp sau lưng ra hiệu. Thuộc hạ sau lưng thấy vậy cũng sững sợ. Lại nhìn Trầm Sát, sắc mặt hơi chùng xuống.
Không phải nói rằng đã thành công khiến bùa chú trong người Trầm Sát phát tác rồi sao? Bây giờ sao hắn vẫn còn lành lặn đứng đây? Không hề có dấu hiệu trúng bùa chúa? Sao lại như vậy? Lẽ nào bùa chú của hắn đã bị hóa giải? Không, không thể nào!"
"Bổn Đế Quân không ham nam sắc, tấm lòng của hoàng tử đừng nên ký thác nhầm chỗ."
Phụt.
Lâu Thất suýt chút nữa phun ra.
Có điều Tây Trường Ly đúng là có chút kỳ quái, đều là đàn ông lại đi khen người ta cao lớn khôi ngô làm gì? Lẽ nào thèm nhỏ dãi tướng mạo cao lớn, tuấn tú của Trầm Sát? Lẽ nào vương tử Tây Cương là cong?
Trái tim bà tám của Lâu Thất lập tức xuất hiện.
Tây Trường Ly bị hắn nói vậy nhưng cũng không hề nổi giận, mỉm cười nói: "Đế Quân không đi mời Trường Ly vào ngồi trò chuyện sao?"
"Bổn Đế Quân sợ ngươi ngồi không yên."
"Sao lại vậy được chứ. Nhìn xem, hai thuộc hạ của Đế Quân đã rất tận tâm tận sức tiếp đãi Trường Ly, Trường Ly vô cùng cảm kích." Người Tây Trường Ly nói chính là Tằng Lưu Vân và Hoa Vu Tồn bị hai thuộc hạ của hắn xách trên tay.
Hắn vừa dứt lời hơn hai mươi thuộc hạ liền cười ha ha, ngông nghênh, cuồng vọng. Cửu Tiêu Điện bị chúng tấn công không nói, còn bắt được hai chủ tướng của họ, đúng là tát vào mặt đôm đốp, thật khoái chí!
"Trung nguyên các người đồn đại chủ nhân Phá Vực vô cùng lợi hại, ta thấy cũng chỉ có vậy mà thôi."
"Còn không bằng một cọng tóc của Ly vương tử."
"Ha ha, hay là nhường Cửu Tiêu Điện cho Ly vương tử của chúng ta làm hành cung đi, cái gì chủ nhân Phá Vực, mau chóng cuốn xéo đi thôi."
Đám người đi theo Tây Trường Ly đều cười ha hả, tên nào tên nấy đều rất ngông cuồng vô lễ.
Khí tức toàn thân Ưng lạnh băng, lửa giận dường như có hình hài lao về phía đối phương, nhưng Tằng Lưu Vân và Hoa Vu Tồn vẫn nằm trong tay bọn chúng, họ ít nhiều vẫn sợ ném chuột vỡ bình.
Còn nữa, Nguyệt đâu?
Đang nghĩ tới Nguyệt vệ thì một bóng người bay tới, đứng xuống bên cạnh Trầm Sát, người đó chính là Nguyệt vệ.
Hắn liếc nhìn Lâu Thất, trầm giọng nói: "Chủ tử, Cửu Tiêu Điện có gian tế."
Vừa dứt lời, Ưng cũng bất giác nhìn Lâu Thất, nghiến răng nói: "Là ai?"
"Còn chưa điều tra ra."
Nguyệt lại nhìn Lâu Thất.
Ánh mắt họ đều bị Tây Trường Ly nhìn thấy, khóe miệng hắn mỉm cười, nhích chân một bước, thay đổi góc độ, hắn nhìn thấy cô gái đứng ở phía sau.
Trang phục thị nữ nhưng màu sắc không giống với các thị nữ mà hắn gặp được trên đường đi. Nàng ta lại đứng sau lưng Trầm Sát, lẽ nào là thị nữ của Tam Trùng Điện? Vậy thì vui rồi, nghe nói Trầm Sát không gần nữ sắc, Tam Trùng Điện trước giờ không có thị nữ, sau lưng cũng không ai dám đứng, nữ nhân này đúng là đặc biệt.
"Hỗn xược, sao các ngươi có thể vô lễ với Đế Quân tới vậy?" Tây Trường Ly lên tiếng trách móc, ngược lại càng khiến sắc mặt của Nguyệt trở nên khó coi.
"Tây Trường Ly, ngươi muốn sao?" Nguyệt vệ bước lên một bước: "Cửu Tiêu Điện không phải nơi ngươi muốn tới là tới muốn đi là đi." Hắn vung tay, Tam Trùng Điện vốn chỉ có họ giờ đây bất ngờ xuất hiện mấy chục thị vệ áo đen, tay cầm cung tên, mũi tên đều nhằm thẳng vào đám người Tây Trường Ly.
Hắn tới trễ là vì đi bố trí việc này, trong Tam Trùng Điện đã không còn ai khác, không sợ làm bị thương người mình, để bắt cua trong lỗ, cho bọn chúng có đi mà không có về.
Gã giữ Tằng Lưu Vân lên tiếng chửi bới: "Không phải đã nói Trầm Sát chỉ có một đội ám vệ thôi sao? Không phải chỉ có bốn cấp thị vệ thôi sao? Bốn đội đó đều bị chúng ta đánh gục rồi, những người này ở đâu ra nữa vậy?"
Ở đâu ra?
Tây Trường Ly cũng không biết.
Nhưng lúc này hắn biết rằng, bọn họ đã quá tự đại rồi.
Dọc đường lẻn vào Phá Vực không ai biết, lên núi không gặp cản trở, tấn công vào tới Cửu Tiêu Điện khiến bọn họ bắc đầu đắc ý, tự đại mà quên mất uy danh trước giờ của Trầm Sát.
Chủ nhân Phá Vực, Trầm Sát Đế Quân, mười ba tuổi đã uy danh lẫy lừng, họ lại dám xem thường hắn.
"Bỏ người của ta xuống ta tha chết cho các ngươi." Trầm Sát thờ ơ lên tiếng, khí thế lạnh lùng cao ngạo không hề che giấu nhằm thẳng vào đối phương, mấy người bên đó không cầm cự được, bất giác lùi lại sau hai bước.
Đây chỉ là khí thế mà thôi.
Khí thế bức nhân chính là như vậy!
Lúc này hai ngón tay của Lâu Thất đang túm lấy tay áo của hắn. Trầm Sát cảm nhận được, bất giác hơi mềm lòng, cảm giác mềm lòng này hắn chưa bao giờ trải qua, nhất thời suýt chút nữa không thể giữ được khí thế lạnh lùng cao ngạo.
Hắn hiểu ý của nàng, cảnh cáo hắn không được dùng nội lực.
Nhưng Tây Trường Ly có lẽ hắn phải ra tay mới được. Đội cung tên tối đa chỉ có thể chế ngự được hai mấy tên thuộc hạ, bùa chú và công phu của Tây Trường Ly vượt xa họ.
Tây Trường Ly đột nhiên cười nhẹ, giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ bình tĩnh, nói với Trầm Sát: "Đế Quân, người phương xa tới là khác, dùng đao tiễn nghênh đón thế này thực sự không hay, chi bằng chúng ta thương lượng một cuộc giao dịch nhé!"
Phụt.
Tính cách của Tây Cương vương tử, Lâu Thất rất thích. Thật vô sỉ. Dọc đường chém giết tới đây, bây giờ lại nói là khách.