Cái cửa mộ đó cũng chỉ cao tầm nửa mét, chiều rộng vừa bằng một người đi qua, muốn vào trong phải khom lưng xuống, Trầm Sát lách vào nhưng còn phải dùng một tay kéo nàng cùng vào.
Đến lượt Lư Đại Lực thì có chút phiền phức, bởi thân hình của hắn quả thật quá là cao to vạm vỡ, cả người hắn bị kẹt lại ở cổng động, cái móng vuốt của con Giác Điêu đó cứ cào vào hắn, cánh tay của hắn bị cào ba vết thương sâu hoắm, xém chút nữa thì cả cánh tay của hắn đã bị cào đứt ra rồi.
May mà sức lực của Lư Đại Lực vượt trội hơn người, hắn giật mạnh móng vuốt của nó ở trên bả vai ra. Lúc này, đám người Trần Thập và Lâu Tín cũng đang ở bên trong kéo cánh tay còn lại của hắn vào, phải dùng tới sức của vài người mới có thể lôi hắn vào được.
Nguyệt nhanh chóng sờ thấy cơ quan bên trong, đóng cửa động lại.
Lúc này cây trâm cài đầu có hạt dạ minh châu nhỏ ở trên đầu Lâu Thất lại phát huy tác dụng, bọn họ ít nhất cũng có thể thấy rõ được tình hình bên trong.
Cái mà bọn họ không ngờ tới đó là địa thế ở đây đã đào thấp, cửa tuy thấp nhưng vừa xuống thì độ cao đã hơn cả hai mét. Lư Đại Lực té phịch xuống đất, những người còn lại vẫn đứng thẳng chẳng sao cả.
Ở đây lại còn có một thông đạo nằm chéo so với cửa mộ, phía dưới thông đạo còn có một nơi không gian cực lớn, đất đai hoặc cái gì khác cũng đều giống với bên ngoài, cũng có ba bốn ngôi mộ, dường như chỉ là bị cái mộ huyệt này che lên bao lại vậy, cũng có khả năng mấy ngôi mộ đó vốn dĩ đã chất đống trong hố sâu.
"Này tên to con, ngươi vẫn ổn đấy chứ?" Lâu Tín hỏi.
Lư Đại Lực cảm giác như cả cánh tay hắn dường như chẳng còn chút tri giác nào, hắn mặt mũi ủ rũ nói: "Con chim điêu đó lợi hại quá!"
Chỉ một chút nữa thôi, thì cánh tay của hắn đang yên đang lành sẽ bị giật đứt ra.
Nguyệt nói: "Lâu Tín, ngươi giúp hắn băng bó vết thương lại." Nói rồi hắn lấy từ trong lòng ra một bình dược tán ngoại thương. Thuốc của hắn tuy không bì được so với của Lâu Thất nhưng dù gì cũng được thần y Phá Vực chế ra, công dụng cũng không hề tồi.
Hắn đưa thuốc cho Lâu Tín xong cảm thấy có chút kỳ quái, bời vì nếu như lẽ thường thì lúc này Lâu Thất đã chủ động đưa thuốc rồi mới đúng chứ?
Lúc hắn nhìn sang Lâu Thất thì Trầm Sát cũng đã đang nhìn nàng.
Đôi mắt đang nhìn trừng trừng về một ngôi mộ trước mặt.
Đúng thế, mấy ngôi mộ đó chất lên vây lấy một ngôi mộ lớn ở giữa, đó là một ngôi mộ giống với bên ngoài, cũng không có bia mộ nhưng rõ ràng nó to hơn hẳn những ngôi mộ khác.
Bên cạnh ngôi mộ đó cũng mọc đầy hoa Bỉ Ngạn, ngoài ra thì toàn là cỏ dại, chẳng có cái gì khác.
Lâu Thất đột nhiên giằng tay chàng ra, tức khắc lao đến ngôi mộ đó.
"Đế Phi!" Nguyệt vô thức kéo lấy tay nàng lại nhưng không kéo được.
"Các ngươi tìm đứa bé đó." Trầm Sát nói một câu rồi đuổi theo nàng.
Lâu Thất chạy mãi tới trước ngôi mộ đó thì mới dừng lại.
Trầm Sát quan sát nàng, tầm nhìn của nàng hướng thẳng vào một điểm, dường như nàng vẫn luôn chỉ nhìn chằm chằm vào điểm nào ở đó nhưng chàng nhìn theo thì ở đó chẳng có gì cả.
"Thất Thất?"
Lâu Thất không có phản ứng.
"Thất Thất, nàng nhìn thấy cái gì rồi?"
Con ngươi trong mắt Lâu Thất khẽ động đậy, nàng vẫn chẳng thèm đếm xỉa đến chàng. Nàng bước qua đó, dường như không kìm nổi giơ tay ra tóm lấy đám cỏ dại ở đó nhổ mạnh lên, vứt ra, sau đó lại bắt đầu dùng hai tay đào bới lia lịa không ngừng.
"Thất Thất!"
Trầm Sát lập tức nắm lấy cổ tay nàng, muốn ngăn chặn hành vi tự làm tổn thương bản thân này của nàng lại, nhưng Lâu Thất lại dùng sức hất tay chàng ra, tiếp tục dùng mười ngón tay đào mộ.
"Nàng muốn đào cái gì? Bản Đế Quân đào cho nàng." Trầm Sát ở phía sau một tay ôm lấy eo nàng, bàn tay ở tay còn lại xoè ra, cả bàn tay cắm xuống phần đất mà nàng đào, vận công lên bàn tay, xung quanh chấn động, nội lực lớn mạnh của chàng liền rung chấn ra một cái lỗ, nó khiến cho một mảng bùn đất nhỏ ở đây trở nên mềm xốp, chàng làm lại một lần nữa, trong chớp mắt đã đào ra được một hố sâu.
Lâu Thất cứ lặng yên nhìn, nàng không nói gì. Trong lòng Trầm Sát cũng trùng xuống, chàng biết bộ dạng này của nàng không ổn.
Đám người Nguyệt cũng cảm thấy không đúng, bọn họ liền không màng tới mệnh lệnh bảo bọn họ đi tìm đứa bé mà đồng loạt chạy tới bê cạnh hai người đó, vừa nhìn cả đám người họ đều cảm thấy kinh sợ, bởi vì Lâu Thất rõ ràng không đúng, vô cùng không đúng.
Từ trước đến nay, đám người Trần Thập tuy nói là thị vệ của nàng nhưng trong mọi việc đã trải qua thì Lâu Thất lại là người quả quyết nhất, bọn họ luôn có một cảm giác đó là mình chỉ là người đi cùng nàng mà thôi nhưng lại là nàng luôn bảo vệ họ. Bây giờ bọn họ bình an vô sự thế nhưng Lâu Thất lại không ổn, Trần Thập và Lâu Tín lập tức cảm thấy đôi vai nặng trĩu, bọn họ đều tự vấn lòng mình, nếu cô nương xảy ra chuyện thì bọn họ có thể bảo vệ nàng nổi không?
"Đế Quân, để thủ hạ đào!" Bọn họ cùng lúc đi lên muốn đào thay cho Trầm Sát. Lâu Thất có chút giãy giụa, Trầm Sát ôm chặt lấy nàng không buông ta, đưa nàng lùi về sau một bước.
"Đào!" Khoé môi bọn họ cùng lúc cất lên một tiếng.
Bọn họ hoàn toàn không hể để tâm tới việc đây là một ngôi mộ, chuyện đào mộ này nếu như Lâu Thất muốn đào thì bọn họ tuyệt đối không hề do dự nói nửa lời.
"Để ta, để ta!" Cánh tay của Lư Đại Lực sau khi được băng bó đơn giản xong thì hắn cũng chẳng ngồi yên được, lập tức chạy tới, "Phì! Phì" hai tiếng, hắn nhổ hai bãi nước bọt vào lòng bàn tay, xoa xoa tay một hồi tựa như trong chốc lát hoá thân thành cái máy xúc đất vậy, phần thân trên của hắn cũng dần tiến vào phía dưới đất, bởi lúc này hắn đã đào ra được một cái hố rất lớn. Việc này hoá ra lại chẳng có đất dụng võ cho đám người Trần Thập.
Lâu Tín nuốt ức nước bọt, khẽ giọng lẩm bẩm: "Ngoan ngoãn ơi, tên to con quả thật là khoẻ như con trâu vậy." Đây nào giống với người cánh tay suýt chút nữa bị giật đứt chứ? Lẽ nào tên Lư Đại Lực này không chỉ có thần lực thiên bẩm mà còn chẳng biết sợ đau sao?
Nguyệt nhìn Lâu Thất, thực ra bọn họ chỉ cảm thấy nàng có chỗ nào khôn ổn lắm nhưng lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cho rằng nàng cảm nhận được vật gì đó mà thôi.
Rất nhanh chóng, cả ngôi mộ đã bị lột sạch ra.
Nhưng khi nhìn thấy thứ ở bên trong, tất cả bọn họ đều ngây ra một lúc. Đây là ngôi mộ mà? Trong đó nếu không phải là chôn hài cốt thì cũng phải nhìn thấy một cái quan tài trước mới đúng chứ?
Tại sao lại là thứ đồ này? Lẽ nào là mộ chôn quần áo và di vật sao?
Phải biết là ngôi mộ này rõ ràng là to hơn hẳn những ngôi mộ khác.
Ở trong ngôi mộ là một cái hộp bằng gỗ, dài rộng độ khoảng một thước, cũng không biết nó là loại gỗ gì nhưng chôn vùi dưới đất thời gian dài như vậy cũng không hề bị mục ruỗng, hoa văn bên trên cũng vô cùng rõ ràng.
Lâu Thất gắng sức vùng vẫy, Trầm Sát sợ làm nàng bị thương đành phải buông tay ra, nàng tức khắc xông tới chỗ đó quỳ xuống dưới đất, cầm chiếc hộp gỗ ấy lên.
Trầm Sát cũng đã để ý tới việc bắt đầu từ lúc nhìn thấy ngôi mộ cho tới tận lúc này Lâu Thất không hề mở mồm nói một câu nào, nàng dường như đột nhiên bị mất đi khả năng ngôn ngữ vậy.
Chàng bước qua đó, cúi xuống bên cạnh nàng, liên tục quan sát tình trạng của nàng.
Lâu Thất đặt chiếc hộp bằng gỗ đó lên phần đất trước mặt mình, nàng ngắm nhìn hoa văn ở trên đó rồi mở nắp ra. Không hề có cơ quan hay độc dược như bọn họ tưởng tượng, cái hộp đó bị nàng mở ra đơn giản như vậy.
Bên trong là một cây trâm phượng hoàng.
Một cây trâm bằng vàng ròng được tô điểm bởi các loại đá quý đủ sắc màu, màu sắc rực rỡ của cây trâm toả ra ánh sáng lấp lánh chói loà.
Bọn họ trước giờ chưa từng trông thấy cây trâm nào có phần lông vũ phượng hoàng được trang trí bằng các loại đá quý đẹp đến nhường này, sáng lấp lánh đến nhường này, Cửu Vỹ Phụng Vũ, trên mỗi một sợi lông vũ phượng hoàng đều có chín viên đá quý, chỉ tính riêng phần lông vũ phượng hoàng đã có tám mươi mốt viên đá quý chứ đừng nói tới hai mắt của phượng hoàng cũng có những viên đá quý màu sắc cực phẩm.
"Ở nơi này tại sao lại chôn chiếc trâm phượng hoàng bảy màu cơ chứ?" Nguyệt kinh ngạc tán thán.
Cây trâm phượng hoàng này có thể nói là giá trị liên thành, khắp thiên hạ có lẽ không tìm nổi chiếc thứ hai.
Trầm Sát chẳng thèm quan tâm tới giá trị của cây trâm phượng hoàng này, chàng chau mày nhìn Lâu Thất, nàng chỉ ngây người ra nhìn cây trâm này, hoàn toàn không động đậy, nàng cứ nhìn chằm chằm tới mức mắt còn không chớp.
"Thất Thất?"
Chàng thử gọi nàng một tiếng nhưng Lâu Thất vẫn ngồi im bất động, con ngươi trong mắt nàng còn không hề chuyển động.
Trầm Sát quả quyết vung tay lên chặt vào sau gáy nàng, toàn thân Lâu Thất mềm nhũn ra đổ xuống, nàng đổ gục vào trong lòng chàng, Trầm Sát bế bổng nàng lên gằn giọng nói: "Mau thu dọn thứ đó lại, tìm thấy đứa bé xong lập tức ra khỏi đây."
"Rõ, thưa Đế Quân!"
Nguyệt lập tức đậy lại rồi ôm lấy cái hộp đó.
Còn Trần Thập và Lâu Tín tuy lo lắng cho Lâu Thất nhưng cũng không dám làm nhỡ việc, bọn họ lập tức tìm kiếm ở xung quanh. Ở đây hoàn toàn không có mộ huyệt thật sự, lại càng chẳng có quan tài.
Trần Lập tìm thấy đứa trẻ đó ở trong một góc. "Tìm thấy rồi!"
Đứa trẻ đó mặc bộ y phục màu xanh sáng, trên đầu tết một bím tóc, hai bên vai đều có máu, còn mặt và thân người cũng dính đầy bụi đất và vết máu, trông nó vô cùng đáng thương. Trần Thập đưa tay ra ôm lấy đứa bé, hắn phát hiện đứa bé đang sốt cao.
Đứa trẻ này chẳng biết đã bị đói bao lâu rồi, bây giờ vừa bị thương lại vừa sốt cao, Trần Thập nhớ rằng Lâu Thất từng nói với hắn, để như vậy rất dễ bị uốn ván rồi dẫn đến tử vong.
"Các ngươi có thuốc giảm sốt hạ nhiệt không?"
Nguyệt lắc lắc đầu.
Trần Thập bế lấy đứa bé nói: "Đứa trẻ này phải lập tức được cấp cứu!" Nếu không thì, nó sẽ chết ở đây!
"Cô nương tạm thời cũng không điều chế ra thuốc chữa cái này."
"Mau ra ngoài tìm nguồn nước, phải hạ nhiệt cho đứa bé này." Lâu Tín cũng nhớ là lúc trước Lâu Thất ở trên đường từng dạy cho bọn họ một vài cách điều trị bệnh lý thường gặp.
Không ra ngoài thì không ổn.
Lâu Tín và Lư Đại Lực mở đường, đi sau đó là Trần Thập ôm lấy đứa trẻ, sau nữa là Trầm Sát bế Lâu Thất, còn Nguyệt một tay ôm lấy cái hộp một tay cầm kiếm chặn phía sau, bọn họ lách qua cái cửa mộ đó.
Sau khi ra ngoài bọn họ lại nghe thấy tiếng kêu vang dội của con chim to đó, mặt mũi tất cả đồng loạt biến sắc.
"Đi thôi, không được đối đầu trực diện."
Trầm Sát chọn một hướng, thân người chàng vút bay đi.
Mọi người còn lại lập tức theo sát đằng sau.
Trận gió tanh nồng nổi lên giữa bâu trời mênh mông, con chim đó nhào tới đuổi theo, lúc trước Lâu Thất từng nói đây là Giác Điêu biến dị. Bị con chim điêu không biến dị công kích đã khó mà chống cự được rồi, huống hồ bây giờ còn dây thêm cả hai chữ "biến dị" nữa, bọn họ nào có phải chưa từng chịu nỗi khốn khổ của hai từ "biến dị" này.
Thêm vào đó là tình hình hiện giờ của Lâu Thất và mạng sống mong manh của đứa trẻ, bọn họ làm gì còn thời gian mà đối phó với con chim điêu này cơ chứ. Vì vậy mà cả đám người chỉ đành chạy, chạy chạy chạy, bọn họ lại nếm trải mùi vị chạy nước đại thêm một lần nữa.
"Huỵch!"
Con Giác Điêu đó bổ nhào xuống tóm lấy đầu của Lâu Tấn, hắn lập tức lăn trên mặt đất, móng vuốt sắc nhọn của nó ngay lập tức lại tóm lấy dây leo bên cạnh hắn, nó dùng lực giật ra, suýt chút nữa đã quấn lấy được Trần Thập, âm thanh đó chính là Lư Đại Lực dùng cả người đập mạnh vào con Giác Điêu đó.
Đó chính là hai nội lực cùng lúc va đập mạnh vào nhau, phát ra một âm thanh bức bối.
"Mau chạy đi, mau chạy đi!" Lư Đại Lực hét lên.
Trần Thập ngay tức khắc đáp lại một tiếng: "Đại Lực được đấy!"
Bọn họ vốn tưởng Lư Đại Lực chẳng qua chỉ có mỗi cái cái sức trâu bò, nhưng không ngờ rằng cái sức trâu bò này của hắn lại phát huy đúng tác dụng vào thời khắc quan trọng.
Nhưng con Giác Điêu đó cũng không hề ngu ngốc, nó lập tức bay vút lên cao, chỉ dùng hai đầu móng vuốt sắc nhọn để vồ xuống, nếu bị nó vô trúng e là cả cái bộ óc sẽ lòi hết ra ngoài!