Sau khi đi lướt qua nhau, con đường phía trước chuyển đổi phương hướng, sắp sửa dẫn về hướng khác nhau.
Cứ như vậy, cho dù họ tìm thấy cửa ra thì cũng đã cách xa nhau.
Nhưng họ không hề hay biết.
Chỉ có điều trong khoảnh khắc đi lướt qua nhau, hai người đồng thời dừng bước, hắn nhìn qua trái, nàng nhìn qua phải, nhìn thấy bức vách băng, không hề nhìn thấy thứ gì cả. Thế là họ lại thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Lâu Thất vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nàng không nghĩ ra là điều gì. Lúc này nếu như muốn quay lại cũng không thể, vì tình hình nàng gặp phải cũng giống như Trầm Sát, con đường tới đây đã bị bịt lại.
Bây giờ nàng chỉ có thể cẩn thận đề phòng, sợ rằng nơi này lại có những quái trùng ẩn mình trong hoa băng như ở động băng khi trước, loại trùng đó nàng thực sự rất sợ, cho dù bây giờ trong người nàng có Ma Ly Đảm, nhưng không biết giống trùng đó có sợ hay không, nàng không muốn trải nghiệm nữa.
Cũng may dọc đường đi nàng không hề phát hiện ra có quái trùng, cũng không có Thạch Tủy Ngàn Năm.
Lâu Thất vẫn thực sự không tin, cơ quan và trận pháp cùng với băng động do con người tạo nên thế này, lại còn có sói băng và ong độc nhòm ngó, nơi này mà không có gì, ra ngoài nói chả ai tin.
"Chết tiệt!" Lúc này lửa của nàng sắp tắt, trên người không còn nhiều đá lửa nữa, nếu như tắt lửa, nàng sẽ không còn nhìn thấy gì nữa.
Đúng trong lúc này nàng nghe thấy tiếng gió vù vù, giống như âm thanh tạo ra khi gió xuyên qua mấy động liên hoàn, ở phía trước bên trái.
Lâu Thất lập tức chạy đi, tiếng gió rõ rệt như vậy, có lẽ ở gần cửa ra.
Nhưng khi nàng bước tới quan sát thì chỉ phát hiện một dãy cửa rộng chừng một người đi, đếm tổng cộng có mười tám cửa.
Nàng nên chọn cửa nào?
Lâu Thất đang muốn chửi thề thì trong đầu bỗng lóe sáng.
Băng Nguyên thập bát động.
Lẽ nào không phải là chỉ mười tám động băng trên Băng Nguyên, mà là đây, mười tám cửa vào trong động băng này?
"Kẻ nào bày ra thứ này, lại là kẻ nào tung tin ra ngoài, sao lại không nói rõ một chút chứ?" Nàng thực sự muốn chửi thề, nhưng cuối cùng vẫn nén xuống, quan sát kĩ xem cửa nào đáng tin cậy hơn.
Kết quả tiếng gió ở cửa thứ ba bên trái rõ rệt hơn, cửa thứ tư bên phải lại cho nàng cảm giác rất kì lạ, không phải nguy hiểm, mà là cảm giác có món đồ tốt đang mời gọi nàng, như thế đang có ý thu hút nàng.
Tới đây, tới đây, có bảo vật.
Có tiếng gió, rất có khả năng là cửa ra, nhưng cửa thứ tư bên phải có lẽ sẽ có bảo vật?
Lâu Thất hơi do dự, nàng nên chọn cửa nào?
Nếu như Trầm Sát ở đây, đối mặt với lựa chọn này, hắn sẽ lựa chọn cửa nào?
Nàng không biết rằng, Trầm Sát cũng đang đứng trước mười tám cửa vào như vậy, đang nghĩ cùng một vấn đề với nàng.
Sau đó họ đồng thời cất bước, chọn một cửa vào, bước vào không hề do dự.
Sau khi họ bước vào, cả động băng lập tức thay đổi hoàn toàn, lối đi vốn dĩ giống như đi về hai hướng khác nhau co gập lại, phương hướng biến đổi, đầu phía trước ghép lại, biến thành một động băng nối liền nhau.
Lâu Thất và Trầm Sát đều lựa chọn cửa ra có gió.
Hai người đi một hồi, phía trước bỗng nhiên sáng choang, ánh sáng cũng không biết từ đâu chiếu vào, lửa trên tay tắt ngụm.
Trầm Sát ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Lâu Thất đang tươi cười rạng rỡ nhìn hắn.
Hắn nhướng mày, dang hai tay: "Lại đây."
Lâu Thật tươi cười nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn: "Hi hi, chủ tử, người không sao chứ?"
"Ừ, không sao." Trầm Sát chỉ cảm thấy trái tim mình lại trở về đúng chỗ. Hắn thở phào một hơni, thở hết những lo lắng trong lòng.
Lúc này, phía trước bỗng nhiên có tiếng ma sát vang lên, một cánh cửa đá mở ra, để lộ một căn phòng băng.
Lâu Thất kéo lấy hắn: "Đi, chúng ta đi xem sao."
Hai người bước vào phòng băng liền cảm thấy toàn thân lạnh toát. Không phải lạnh buốt mà mát lạnh khiến người ta rất dễ chịu, trong không khí có cả hơi ẩm, thấp thoáng có hơi nước bay qua.
"Nhìn kìa..." Lâu Thất bất ngờ lắp bắp, chỉ về phía trước.
Nơi đó có một hồ nước trong veo lạ thường, trong hồ có một bông sen được điêu khắc bằng băng. Giữa bông hoa sẽ có một chiếc bát băng nhỏ xíu, trên chiếc bát đó có hơi nước màu trắng sữa bay ra.
Giống như trong mơ, đẹp khôn xiết.
Giống như tiên cảnh.
Hai người lập tức không nói lời nào, chỉ sững sờ nhìn bông sen kia.
Một hồi lâu sau, Lâu Thất mới lẩm bẩm nói: "Đây mới là Thạch Tủy Ngàn Năm thực sự? Nhưng tại sao không phải là tự nhiên...?"
"Thạch Tủy Ngàn Năm chắc chắn là tự nhiên, sau đó có người điêu khắc thạch đài thành ra như thế này."
"Nhưng nếu như đã từng có người tới, tại sao không lấy Thạch Tủy Ngàn Năm, hoặc uống luôn đi?" Lâu Thất thực sự không hiệu, đây không phải thứ tốt sao? Nàng vừa nói vừa kéo Trầm Sát lại gần hồ nước, thò đầu ra nhìn, chiếc bát nhỏ ở giữa bông sen băng quả nhiên được làm bằng băng thạch, bên trong chứa một bát nước màu trắng sữa, đứng ở đây cũng có thể ngửi thấy mùi vị thơm mát, ngọt ngào của thứ nước tỏa ra.
Hít thở thật sâu chỉ cảm thấy tạp chất toàn thần có thể được tịnh hóa.
Lâu Thất dám khẳng định đó chính là Thạch Tủy Ngàn Năm. Đá này không phải đá bình thường, là băng thạch, thuần khiết và không có tạp chất, là đá do băng tuyết trải qua ngàn năm hóa thành, sau đó không biết lại trải qua bao nhiêu năm nữa mới có thể rỉ ra thạch tủy thế này.
Ở hiện đại, thạch tủy cũng có, có điều là thuộc về một loại khoáng thạch, cũng rất quý gì, hơn nữa lại rất đẹp, vì thế băng thạch tủy thế này cũng có thể chấp nhận, thứ này chứa đựng khoáng chất phong phú, có lẽ còn có một số loại vật chất mà ở hiện đại không thể tìm ra, bởi thế mới có tác dụng như vậy.
"Nhất định là có nguyên nhân khiến hắn ta không thể lấy ra sử dụng, nhưng người đó lại không muốn để người khác dễ dàng lấy được, nên mới nhọc công tốn sức bày trận pháp cơ quan như thế này."
"Trận pháp đó..." Lâu Thất có phần ngờ vực: "Có nguy hiểm gì sao?"
Trầm Sát cũng không hiểu lắm, nhưng hắn thấy rằng chắc chắn là cửa vào hai người họ chọn để đi là chính xác, nếu chọn sai, vậy thì chắc chắn sẽ có những cạm bẫy khác đang đợi họ.
"Băng Nguyên thập bát động..."
Trầm Sát còn chưa dứt lời, Lâu Thất liền ngạc nhiên tiếp lời: "Chàng cũng gặp phải mười tám cửa vào đó sao?"
"Đúng thế." Xem ra nàng cũng đã gặp.
"Vậy chàng chọn cửa nào?"
"Cửa thứ ba bên trái." Trầm Sát nói.
Lâu Thất cũng sững sờ: "Cửa thứ ba bên trái, có phải chàng cũng cho rằng đó là cửa ra?"
"Đúng vậy." Trầm Sát thản nhiên nói: "Bổn đế quân cần phải tìm được nàng trước." Vì thế, cửa vào bên phải cho hắn có cảm giác có bảo vậy, nhưng hắn không hề có ý định đi tìm kiếm. Nhìn vẻ mặt của nàng, Trầm Sát lập tức hiểu ra, nàng cũng lựa chọn như vậy, vì thế họ bây giờ đều ở đây.
Tâm trạng Trầm Sát rất vui: "Lâu Thất, nàng rất tốt."
Lựa chọn giống hắn, chứng tỏ nàng cũng suy nghĩ giống hắn, chứng tỏ đối mặt với bảo vật, hắn chiếm địa vị quan trọng hơn trong trái tim nàng. Như vậy mới đúng chứ.
Lâu Thất bĩu môi, nàng đương nhiên là rất tốt rồi.
"Vậy chúng ta bây giờ sẽ đi lấy Thạch Tủy Ngàn Năm chứ?"
"Nàng đứng đây, bổn Đế Quân đi lấy."
Còn chưa kịp đợi Lâu Thất đưa bình cho hắn, hắn đã bay qua, năm ngón thành trảo, móc chiếc bát nhỏ kia ra, bưng cả bát tới trước mặt Lâu Thất: "Uống đi."
Lâu Thất sững người: "Ta uống?" Thứ này không phải rất quan trọng với hắn sau? Trong người hắn có độc vương, có tuyệt mệnh cổ, hắn cần Thạch Tủy Ngàn Năm hơn nàng, có thể giúp hắn tăng công lực, có được cơ thể cường hãn, còn nữa, có rất nhiều người muốn giết hắn, hắn cần phải hùng mạnh hơn. Thạch Tủy Ngàn Năm người người muốn có, sao hắn có thể không muốn chứ?
Trầm Sát thấy nàng không cầm lấy liền giơ tay định tự mình bón cho nàng, Lâu Thất vội vàng nhảy ra xa một bước, xua tay nói: "Trầm Sát, chàng cần thứ này hơn ta!"
"Bổn Đế Quân chưa bao giờ cần dựa vào những thứ này." Hắn kiêu hãnh nói, công lực của hắn có được nhờ nỗ lực, không phải dựa vào những thứ này, chặng đường tu luyện trong tương lai có vất vả mệt mỏi tới thế nào đi nữa hắn cũng sẽ từng bước tiền lên, nhưng nàng không giống hắn, có thể bớt khổ chút nào hay chút ấy.
Thứ đồ người khác phải tranh giành sứt đầu mẻ trán thì ở đây hai người cứ đẩy tới đẩy lui. Thấy nàng không chịu nghe lời, Trầm Sát liền nói một câu: "Đánh một trận, người thua uống."
Lâu Thất lập tức chao đảo trong gió.
"Nghe nói uống Thạch Tủy Ngàn Năm sẽ cần một khoảng thời gian để dung hợp." Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: "Bây giờ Nguyệt vệ và mọi người đang ở bên ngoài, cũng không biết có xảy ra chuyện gì hay không, chúng ta ra ngoài gặp họ rồi tính..."
Nàng còn chưa dứt lời, Trầm Sát dứt khoát đổ bát Thạch Tủy Ngàn Năm vào miệng, sau đó miệng kề miệng, đẩy Thạch Tủy Ngàn Năm sang cho nàng.
Lâu Thất trợn tròn mắt, không đề phòng liền uống một ngụm lớn, nàng không chịu thua thiết, ép hắn cũng nuốt một ít.
"Chàng..." Sau khi đẩy hắn ra, nàng thở dốc trừng mắt nhìn hắn, nàng đưa tay bám vào cột băng bên cạnh, chỉ cảm thấy ở đan điền đang có một dòng khí nóng mạnh mẽ lan tỏa khắp tứ kinh bát mạch. Nguồn sức mạnh khổng lồ đó khiến nàng giật mình, nếu như không nhanh chóng dung hợp, tiêu hóa thành nội lực để mình sử dụng, nàng sợ rằng cơ thể mình sẽ nổ tung! Không kịp so đo với hắn, nàng liền ngồi xuống bắt đầu dung hợp nguồn năng lực khổng lồ kia.
Trầm Sát mặc dù không uống nhiều bằng nàng, nhưng năng lượng trào dâng trong đan điền cũng không nhỏ, hắn khoanh chân ngồi xuống bên cạnh nàng, nhưng không tập trung toàn bộ tinh thần cho việc dung hợp năng lượng, hắn vừa dung hợp vừa lưu ý tới động tĩnh của nàng và xung quanh. Muốn dung hợp năng lượng của Thạch Tủy Ngàn Năm không hề đơn giản, giữa chừng không được xảy ra bất cứ vấn đề gì, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Trên thực tế trước đây hắn đã nói với Nguyệt, Thạch Tủy Ngàn Năm cho dù lấy được hắn cũng cho Lâu Thất, vì thế nếu như thấy họ không lên mà muốn xuống tìm họ, hoặc vì đã có được Thạch Tủy Ngàn Năm hãy lập tức giao cho Lâu Thất.
Nguyệt tuy không đồng ý với quyết định này của hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết phục tùng.
Có điều hắn có nói với Trầm Sát, nếu như sau cùng giao Thạch Tủy Ngàn Năm cho nàng ta thì lần này không thể ghi công cho nàng, bởi nàng đã có được Thạch Tủy Ngàn Năm, sau này mỗi công lao của nàng phải phục tùng mới được ghi.