Anh cố ý nói những lời này là để ông cụ Cố nghe.
Thực ra Mặc Cảnh Thâm không sợ chết, anh chỉ sợ Mộ Thiển sẽ chết.
Chính Mộ Thiển đã hy sinh tất cả để đổi lấy sự bình an cho anh, mà hiện tại Mộ Thiển lại rơi vào vòng xoáy âm mưu này.
“A Thiển đã đoán được ý đồ của Thượng Quan Uyển Nhi.
Ông cho rằng nếu Thượng Quan Uyển Nhi không xuất hiện, em ấy sẽ trở về Ẩn Tộc thật sao? Vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Mặc Cảnh Thâm nói xong câu cuối cùng, xoay người rời đi.
Cảm giác sự tức giận ở trong lòng khó có thể nguôi ngoai.
Một bên là người phụ nữ mà anh yêu, bên khác đó là cha mẹ vợ của anh.
Mặc Cảnh Thâm không biết làm thế nào để hòa hợp với họ, mọi chuyện đã xảy ra từ trước cho đến nay, Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm đều sẽ không chấp nhận bọn họ và Mặc Cảnh Thâm đương nhiên cũng không thể chấp nhận cách làm việc của họ.
Anh bước ra phòng bệnh liền thấy Cố Khinh Nhiễm đang đứng ở cửa, cầm điếu thuốc trên tay, mạnh mẽ hút vào một hơi.
Hai người liếc nhau, không ai lên tiếng, cũng không có ý định đi lên lầu.
Cố Khinh Nhiễm hút liên tiếp mấy điếu thuốc, miệng liên tục nhả ra khói thuốc, khói thuốc bay ra từ điều thuốc lượn lờ trên trần nhà, rất lâu cũng không tan ra.
Anh ta búng nhẹ điếu thuốc để tàn thuốc rơi ra, bất lực thở dài nói: “Chúng ta làm gì bây giờ? Bọn người Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc có mục đích gì?”
Mặc Cảnh Thâm lắc đầu nói: “Chúng ta không biết tình hình bây giờ của Ẩn Tộc như thế nào.
Thậm chí chúng ta còn hoàn toàn không biết mục đích của Thượng Quan Uyển Nhi là gì.”
“Chết tiệt!”
Cố Khinh Nhiễm càng nghĩ càng tức giận: “Họ không xứng đáng làm cha mẹ.”
Không thể chấp nhận, cũng không thể tha thứ.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi tìm thấy cha mẹ ruột của mình, anh ta sẽ rơi vào tình huống như thế này.
Anh ta không khỏi vò đầu bứt tóc, áy náy nói: “Đáng thương nhất chính là A Thiển, sao số phận của em ấy lại khổ như vậy?”
Nói xong, anh ta thấy Mặc Cảnh Thâm không lên tiếng, anh ta hỏi: “Còn anh, anh nghĩ thế nào?”
“Theo anh thì anh sẽ làm như thế nào?”
Mặc Cảnh Thâm thờ ơ liếc nhìn Cố Khinh Nhiễm và đưa ra câu trả lời mơ hồ.
Anh ta sẽ làm như thế nào?
Tất nhiên anh ta sẽ kiên quyết mang theo A Thiển trở về Ẩn Tộc, chẳng lẽ để em ấy ở chỗ này chịu khổ sao?
Hai người ở dưới lầu một lúc rồi đi lên lầu.
Trở lại phòng bệnh của Mộ Thiển, Mộ Thiển đã ăn rất nhiều đồ ăn, đang ngồi tựa lưng ở đầu giường nghỉ ngơi, vẻ mặt có chút tốt hơn lúc trước.
“Em ăn no chưa?”
Mặc Cảnh Thâm bước tới, quan tâm hỏi.
“Ăn no rồi, đồ ăn ngon, em ăn hơi nhiều.”
Mộ Thiển cười toe toét, nụ cười phát ra từ trái tim nên rất ngọt ngào và tự nhiên, nó cũng che đi ánh mắt chột dạ của cô.
“Ăn no là được rồi.
Nếu thích thì từ nay về sau anh sẽ đem cho em ăn mỗi ngày.”
Cố Khinh Nhiễm ngồi ở cuối giường và mỉm cười nói.
“Anh sao? Khỏi cần đi.
Nếu có thời gian ở đây với em thì anh nên dành thời gian ở bên cạnh chị dâu thì hơn.”
Cô trêu chọc.
“Chuyện nhà của anh không cần em quan tâm.”
Cố Khinh Nhiễm bình tĩnh lại, không còn tức giận như lúc ở dưới lầu nữa.
Mặc Cảnh Thâm giúp Mộ Thiển dọn dẹp bàn ăn, sau đó lấy khăn giấy ra lau vết canh trên khóe môi của cô.
Động tác vô cùng thân mật và ôn nhu khiến cho Mộ Thiển cảm thấy ấm áp.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, cười tươi như hoa nói “A Thâm, cám ơn anh.”
“Ngu ngốc, anh là chồng của em, em không cần nói với anh… những lời xa lạ này.”
Anh xoa đầu cô và nói: “Em ngồi nghỉ một lát, anh rót cho em ly nước.”
Anh dọn sạch thùng rác để tránh có mùi hôi ở trong phòng bệnh, anh mang rác đem ra ngoài, sau đó rửa tay nhân tiện rót một cốc nước cho Mộ Thiển.
“Đây, nước ấm, không nóng.”
“Ừm, A Thâm thật tốt.”
Mộ Thiển câm lấy ly nước, nhấp một ngụm rồi nói: “A Thâm, anh đã cùng với anh trai và Cẩm Dung ở đây một đêm rồi.
Mọi mau về nghỉ ngơi đi.”
Hiện tại là mùa đông khắc nghiệt (giá rét), tuy rằng đã hơn bảy giờ sáng nhưng bên ngoài chỉ mới lờ mờ sáng.
Mùa đông mặt trời luôn mọc chậm như vậy.
Chờ đến cả người đều phờ phạc, mệt mỏi.
“Được, vậy tôi về nghỉ ngơi đây…”
Cẩm Dung hơi buồn ngủ, ngáp dài nói.
Anh ta chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy Mặc Cảnh Thâm nói: “Anh không buồn ngủ, anh sẽ ở lại với em.”
“Chị dâu của em sắp tới đây, anh còn trở về làm gì?”
Cố Khinh Nhiễm nói.
Cẩm Dung trề môi, anh ta ngược lại có chút xấu hổ.
“Cẩm Dung, cậu đi về đi, ở đây có tôi là được rồi.”
Mặc Cảnh Thâm lại nhìn Cẩm Dung nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh ta cũng bị thương, cần phải về nghỉ ngơi thì nên về nghỉ ngơi.
“Được, được.
Được rồi, vậy em về trước đây.”
Cẩm Dung đã quá buồn ngủ, trên người lại bị thương, bây giờ anh ta chỉ muốn trở về nghỉ ngơi.
Sau khi Cẩm Dung rời đi, căn phòng bỗng nhiên có chút yên tĩnh.
Ba người họ đều có những tâm sự của riêng mình, nhưng không ai trong số họ muốn nói ra.
truyện kiếm hiệp hay
Giống như đang sợ nếu một trong số họ nói thì sẽ phát vỡ khoảng thời gian bình yên hiếm có này.
Vào buổi sáng, Trần Tương mang theo một số sản phẩm dinh dưỡng đến thăm Mộ Thiển.
Đây là lần gặp lại đầu tiên của hai người bọn họ sau nửa năm, kể từ khi Trần Tương rời khỏi Hải Thành.
“Chị dâu, chị đến rồi à?”
Trần Tương có mái tóc dài, nước da cũng không còn ngăm đen như trước, tóc dài màu hạt dẻ hơi xoăn nhẹ, mặc áo gió đen và nón len, cả người như tăng thêm sự thuần thục và trưởng thành.
So với Trần Tương lúc trước giả điên giả khùng thì bây giờ cô ấy như biến hóa thành một người khác vậy.
“Thiển Thiển? Em cảm thấy như thế nào rồi, có khỏe hơn không?”
Trần Tương bước tới, ngồi sang một bên trìu mến nắm tay cô: “Có trách thì trách anh trai của em.
Đến bây giờ mới nói cho chị biết tình hình của em, nếu không chị đã sớm đến đây thăm em rồi.”
“Em không sao, em rất khỏe.”
Mộ Thiển mỉm cười, sau đó nhìn vào bụng của Trần Tương hỏi: “Bây giờ chị được bao nhiêu tháng rồi?”
Vài ngày trước Cố Khinh Nhiễm nói rằng Trần Tương đang mang thai.
Anh trai cô sẽ sớm lên chức cha, còn cô cũng sớm lên chức cô, điều này khiến cô không khỏi vui vẻ.
“Vẫn còn sớm, mới hơn ba tháng thôi.”
“Cũng nhanh thôi.
Hiện tại ăn uống có tốt không, có nôn nghén hay không?”
“Có một chút, nhưng phản ứng cũng không quá mạnh.”
“Thật tốt.
Khi em mang thai Nghiên Nghiên thì phản ứng rất khủng khiếp, muốn ói cũng không thể nôn ra được.”
……..
Khi hai người phụ nữ gặp nhau, họ chỉ có thể nói về những điều đó với nhau.
Mặc Cảnh Thâm và Cố Khinh Nhiễm không thể can thiệp vào cuộc nói chuyện nên hai người lặng lẽ ngồi sang một bên.
Khi thì cắt một số trái cây đưa cho, khi phục vụ trà và nước, rất chu đáo.
Mà hai người phụ nữ cũng có vẻ rất hưởng thụ sự phụ vụ này, họ vẫn nhiệt tình trò chuyện với nhau, giống như họ đã quên mất hai người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh.
Mặc Cảnh Thâm đối với tình huống hiện tại cũng rất hưởng thụ.
Hay nói cách khác, chỉ cần nơi có Mộ Thiển, cho dù là tốt hay xấu cũng không phải là vấn đề, miễn là cô ở bên cạnh anh.
Cho đến giữa trưa, Mặc Cảnh Thâm liếc mắt ra hiệu cho Cố Khinh Nhiễm, Cố Khinh Nhiễm liền chen vào nói: “Tương Tương, Thiển Thiển cần nghỉ ngơi.
Chúng ta về trước đi.”
“Không sao, em không buồn ngủ.”
Mộ Thiển lắc đầu.
Khó khăn lắm cô mới gặp lại chị dâu, cô còn chưa nói xong đâu.
“Thiển Thiển, hay em nghỉ ngơi trước đi, chiều nay chị sẽ quay lại.”
Trần Tương đứng dậy, sờ vào bụng, lấy đại một cái cớ nói: “Chị cũng đói rồi, muốn Khinh Nhiễm đưa chị đi ra ngoài ăn cơm.”
“Ồ, đúng, đúng, đúng.
Hiện tại chị là mẹ của đứa bé rồi, chị nhất định phải chú ý đến thân thể của mình.”
Mộ Thiển mỉm cười, lập tức vẫy tay ra hiệu với Cố Khinh Nhiễm: “Nhanh lên, anh phải chăm sóc chị dâu thật tốt, nếu không em sẽ là người đầu tiên không tha cho anh.”.