Hôm sau, Lục Nam Chước tìm một vị trí ở góc tầng một quán trọ rồi gọi một bình rượu.
Trong lúc hắn nhâm nhỉ uống rượu, một số lời bàn tán đã lọt vào tai.
“Các ngươi đã nghe thấy tin tức gì chưa?” Một nam nhân gầy gò ngồi ở bàn gần cửa sổ uống một ngụm rượu rồi nói với ba người bạn.
“Hầu huynh còn tạo điểm nhấn nữa, có lời gì thì cứ việc nói thẳng. Trong bốn người chúng ta chỉ có huynh là nằm bắt tin tức ngầm nhanh nhẹn nhất mà” Một người có gương mặt bình thường nịnh nọt.
Hai người khác cũng vội phụ họa: “Đúng đó, Hầu huynh cứ việc nói ra đi, bọn ta xin rửa tai lắng nghe”
Đối với lời nịnh nọt của ba người, nam tử gầy gò nhướng mày tỏ vẻ rất hài lòng.
“Ha ha! Được. Khụ khụ, các ngươi có biết Mạc Thành chúng ta có một vị khách không mời mà đến hay không? Hồn Ly - Hồn Sư xếp thứ chín trên bảng truy nã Đại Hoang Tông.” Nam tử gầy gò cũng không giấu giếm mà nói thẳng tin tức. quan trọng này ra.
“Cái gì? Hồn Ly trên bảng truy nã. Tin này có chuẩn xác không? Hắn ta đến Mạc Thành làm gì?” Nam tử vạm vỡ nhìn hai người còn lại kinh ngạc thốt lên.
“Hừ! Tin tức của Thoán Thiên Hầu ta còn có giả sao? Về mặt tin tức này, ta nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất trong Mạc Thành này.” Nam tử gầy gò bất mãn, giận dữ nói.
“Hì hì, Hầu huynh, chẳng phải bọn ta chỉ nhất thời kinh ngạc thôi sao? Nhân vật như Hồn Ly là kẻ có tiếng trên bảng, cũng không thể trách bọn ta được” Hai người kia nhỏ giọng nói.
“Hừ. Nghe nói Liễu Nguyệt nhà họ Liễu cũng quay về Mạc Thành, mục đích là Hồn Ly kia.” Nam tử gầy gò nói tiếp.
“Liễu Nguyệt nhà họ Liễu tư? Mặc dù là đệ tử thân truyền của Tam trưởng lão Đại Hoang Tông, nhưng các ngươi cho rằng nàng ta có thể đối phó Hồn Ly sao?” Một người khác nói.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyen-hot nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : metruyen.hot là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
“Điều này thì khó nói lắm. Tuy Hồn Ly là Hồn Sư cấp hai đỉnh phong, nhưng Liễu Nguyệt là đệ tử thân truyền của Đại Hoang Tông, chắc chẳn cũng không yếu ớt. Ta không tin trên người nàng ta không có bảo vật do tông môn ban tặng. Chậc chậc” Nam tử gầy gò liếm môi nói, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Này, Hầu huynh, huynh điên rồi sao? Dám nảy sinh ý đồ với Đại Hoang Tông, không sợ bị lọt vào bảng truy nã à?” Nam tử vạm vỡ mơ màng trước vẻ mặt này của nam tử gây gò.
“Các ngươi sợ Đại Hoang Tông chứ ta thì không. Mạc Địa của chúng ta đâu chỉ có một tông môn là Đại Hoang Tông.” Nam tử gầy gò khinh bỉ.
“Được rồi, được rồi. Không nhäc mấy chuyện này nữa, chúng ta uống rượu thôi. Không biết chừng nào Liễu Nguyệt mới xuống tay với Hồn Ly. Chậc chậc, lại có kịch hay để xem rồi” Nam tử vạm vỡ kia khoát tay, bắt đầu rót rượu cho ba người còn lại.
“Sắp rồi, ta đoán là hai ngày nữa. Ta không suy nghĩ chuyện này, mà ta lại đang nghĩ tại sao Hồn Ly kia lại đến Mạc Thành? Hắn ta có âm mưu gì?” Nam tử gầy gò nhíu mày.
“Ha ha! Hầu huynh không cần phải hao tổn tinh thần, hai ngày nữa sẽ tự tuyên bố thôi. Ngày mai còn có buổi đấu giá nữa đó, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem thử có thể vơ vét được bảo bối gì không. Nào uống rượu thôi, uống rượu thôi.”
Cuộc trò chuyện lọt vào tai khiến Lục Nam Chước cảm thấy chẳng có tác dụng gì cả, thế là tự động gạt đi, tiếp tục ngồi uống rượu một mình.
Nhưng buổi đấu giá kia có thể đi xem một lát. Mặc dù chưa chắc đã có món đồ gì có thể khiến hẳn động lòng, cứ coi như tùy ý đi dạo vậy.
Dù gì nơi này cũng chỉ là một thành nhỏ, hai ngày nữa Lục Nam Chước sẽ chuẩn bị rời đi. Hắn muốn ngắm nhìn thế giới hiện tại.
Còn Dị Ma, Ma Vực cách nơi này rất xa nên hẳn không vội.
Nhà họ Liễu.
“Nguyệt Nhị, có tin tức của Hồn Ly rồi. Hóa ra Hồn Ly đến Mạc Thành là vì buổi đấu gia mà phủ thành chủ tổ chức vào. ngày mai” Liễu gia chủ nhìn Liễu Nguyệt nói.
“Buổi đấu giá ư? Hắn ta cần gì thế, còn mạo hiểm đến nơi cai quản của Đại Hoang Tông.” Liễu Nguyệt cau mày hỏi.
“Phá Hồn Thảo...” Liễu gia chủ hơi lo lắng nhìn Liễu Nguyệt.
“Phá Hồn Thảo ư? Hản ta chuẩn bị tiến vào Hồn Sư cấp ba” Liễu Nguyệt nghiêm mặt nói.
“Chắc chắn là thế. Nếu hắn ta lấy được Phá Hồn Thảo, Nguyệt Nhi có còn nằm chắc nữa không?” Liễu gia chủ nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt hỏi. Một khi Liễu Nguyệt nói không năm chắc, Liễu gia chủ sẽ không bao giờ để nàng đi gặp Hồn Ly.
“Nếu Hồn Ly kia là cấp hai đỉnh phong thì con nằm chắc sáu phần”
“Vậy nếu hẳn ta đột phá lên cấp ba thì sao?” Liễu gia chủ hỏi tiếp.
“Phụ thân, cấp ba đâu dễ đột phá đến thế, hơn nữa Hồn Ly kia chưa chắc đã lấy được Phá Hồn Thảo. Cho dù hẳn ta lấy được thì con cũng kiên quyết không cho hắn ta đột phá một cách yên ổn, nên phụ thân cứ yên tâm” Liễu Nguyệt nhìn Liễu gia chủ cười nói.
“Haiz! Hay là con gửi thư cho sư tôn của con đi, bảo ông ấy phái thêm đệ tử tông môn đến giúp con.” Liễu gia chủ vẫn rất lo lắng.
“Không được. Đây là sự rèn luyện mà sư tôn dành cho. con. Con không thể nào ỷ vào người khác. Phụ thân không. cần phải nói gì cả” Liễu Nguyệt không nói gì nữa.
“Được rồi, vậy ngày mai vi phụ sẽ đến buổi đấu giá cùng con. Đầu tiên sẽ đấu Phá Hồn Thảo rồi hãng tính tiếp.” Liễu gia chủ nói.
“Vâng, Nguyệt Nhi cáo lui trước.” Liễu Nguyệt rời đi.
iễu gia chủ nhìn bóng lưng rời đi của Liễu Nguyệt, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên dự cảm chẳng lành.
Hôm sau ánh nắng chiếu vào phòng, Lục Nam Chước từ tốn mở mắt ra.
Đối với hẳn, việc liên tục không ngủ đều không thành vấn đề, nhưng hẳn vẫn thích cảm giác thời gian trôi qua trong lúc ngủ, dù gì thời gian cũng sẽ trôi nhanh hơn.
Hắn đứng dậy mở cửa phòng đi xuống lầu.
Vừa ra khỏi quán trọ, hắn đã nhìn thấy rất nhiều người đang đổ xô về một hướng.
“Mau mau mau. Buổi đấu giá ở phủ thành chủ sắp bắt đầu rồi” Người đi đường vội vội vàng vàng.
Lục Nam Chước nghĩ đến buổi đấu giá mà mình đã nghe thấy ngày hôm qua.
“Coi như đi dạo vậy.” Lục Nam Chước hòa theo dòng người đi tới phủ thành chủ.
Đến cổng phủ thành chủ, dòng người xếp thành một hàng dài bắt đầu nộp phí vào hội trường.
Lục Nam Chước tùy ý xếp hàng trong đội ngũ. Hắn quan sát áo bào đen ở trước mặt. Từng tia tinh thần chập chờn như có như không truyền ra từ trong cơ thể của áo bào đen.
“Có lẽ người này là Hồn Sư. Thời kỳ hồng hoang không có phương thức tu luyện này, theo sự phát triển của thời đại, quả nhiên vẫn có một số điểm đặc sắc.” Lục Nam Chước độc thoại nội tâm.
Não của Hồn Ly bỗng rung lên. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy cơ thể hẳn ta run lẩy bẩy, như thể bị mãnh thú hồng hoang nhìn chòng chọc, đây là năng lực tự nhận biết chỉ có ở Hồn Sư.
Hản ta đang định thăm dò thì cảm giác đó lại biến mất giống như ảo giác.
“Phù... Lúc nãy bị gì thế...” Trán của Hồn Ly hơi toát mồ hôi lạnh, khó hiểu, thế là dứt khoát không nghĩ nữa, hẳn là ảo giác thôi.
Lục Nam Chước cũng nộp 200 Bạch Tinh tiến vào hội trường theo Hồn Ly. Hản tùy ý tìm một vị trí hẻo lánh ngồi xuống, rồi nhắm mắt dưỡng thần.
“Ha ha hai Liễu gia chủ, ngọn gió nào thổi ông đến đây vậy? Chắc chản đây là lệnh ái, đệ tử thân truyền của Đại Hoang Tông đúng không? Đúng là tiền đồ vô lượng mài!” ở cửa hội trường đấu giá, một người trung niên mặc y sam màu lam chắp tay với Liễu gia chủ, rồi nhìn Liễu Nguyệt nói.
“Ha ha! Trần gia chủ, chắc ông cũng biết tin rồi nên không cần phải vòng vo nữa” Liễu gia chủ liếc nhìn đối phương nói.
“Ha ha! Hồn Ly kia không dễ đối phó, Liễu gia chủ phải cẩn thận mới được. Ta sẽ đứng bên cạnh hô hào hỗ trợ ông.” Trần gia chủ nhìn Liễu Nguyệt, cũng không nói gì nữa mà chắp tay đi vào hội trường đấu giá.
“Phi Lão già chết tiệt này! Ỷ nhi tử của mình đang ở Hồng Nhai Tông nên suốt ngày vênh váo hống hách” Liễu gia chủ mắng.
“Phụ thân bớt giận. Hồng Nhai Tông không dễ chọc, nhưng Đại Hoang Tông con không sợ bọn họ. Chúng ta vào. trong thôi phụ thân.” Liễu Nguyệt an ủi.
Hội trường đấu giá xôn xao.
Lục Nam Chước cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên mở mắt ra, là nữ tử đã giúp hẳn trả phí vào thành ở cổng thành hôm trước. Hình như nàng đang quan sát xung quanh †ìm kiếm ai đó. Lục Nam Chước liếc nhìn rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
“Yên lặng! Đầu tiên, hoan nghênh các vị quan khách đã đến buổi đấu giá do phủ thành chủ ta tổ chức. Ta là người bán đấu giá cao nhất trong buổi đấu giá lần này. Ta không phí lời thêm nữa. Vật phẩm đầu tiên trong buổi đấu giá lần này là một cuốn chiến kỹ, chiến kỹ Phá Phong Trảo cấp hoàng thượng phẩm. Chắc ta không cần phải nói nhiều về chiến kỹ này, luyện đến viên mãn tương đương với cấp Huyền. Giá khởi điểm là 500 Bạch Tinh, ai ra giá cao sẽ sở hữu được nó. Bắt đầu đấu giá”
Người trung niên giới thiệu xong thì vung tay, có người dâng một cuốn trục lên.
Nghe xong phần mở màn và giới thiệu, bên dưới đã bắt đầu xôn xao.
“Hít! Quả nhiên là buổi đấu giá lớn. Không ngờ lại do đại quản gia của phủ thành chủ trì, hơn nữa vật phẩm đấu giá đầu tiên là Phá Phong Trảo, là chiến kỹ luyện đến viên mãn tương đương với cấp Huyền. Chậc chậc.”
“Đúng đó, hôm nay nói thế nào cũng phải lấy được Phá Phong Trảo, như vậy sức chiến đấu của ta sẽ tăng lên ít nhất hai phần”
“Ha, chỉ dựa vào ngươi ư? 900 Bạch Tinh” Nam tử này giơ bảng ra giá trong tay lên.
“900 Bạch Tinh, còn ai ra giá nữa không?” Đại quản gia nhìn quanh hội trường.
“Ha! Chỉ có 900 Bạch Tinh mà đòi có được Phá Phong Trảo sao? Một viên Lam Tinh cộng thêm 500 Bạch Tỉnh. Ta phải lấy được Phá Phong Trảo này.” Một nam tử mặt khỉ hô lên, rồi thuận thế giơ bảng ra giá.
“Một viên Lam Tỉnh cộng thêm 500 Bạch Tinh, còn ai ra giá nữa không?” Đại quản gia lại nhìn xung quanh.
“Năm viên Lam Tỉnh” Một trung niên với gương mặt ảm đạm hô.
Xôn xao!
Hội trường bắt đầu ầm ï.
“Không phải chứ? Năm viên Lam Tỉnh chỉ để mua một cuốn chiến kỹ cấp Hoànghượng phẩm”
“Ngươi thì biết cái gì? Nếu luyện đến viên mãn thật sự có thể tương đương với cấp Huyền, cũng chẳng thiệt thòi gì”
“Năm viên Lam Tỉnh, còn ai ra giá nữa không?” Đại quản gia cũng cười híp mắt, tâm trạng rất vui vẻ. Dù gì mức giá này cũng đã vượt ra ngoài dự tính của ông ta.
Hội trường trở nên yên tĩnh, không ai muốn làm người coi tiền như rác, bởi vì bọn họ không biết rốt cuộc thứ này có thể tương đương với cấp Huyền hay không? Ngộ nhỡ không được thì sao?
Cuối cùng Phá Phong Trảo đã được trung niên ảm đạm mua lại với mức giá là năm viên Lam Tinh.
Tiếp theo lần lượt mang ra các loại công pháp, chiến kỹ, đan dược và phù văn do Phù Sư luyện chế.
Lục Nam Chước chỉ nhằm mắt lẳng lặng läng nghe, chỉ có phù văn kia là hắn mở mắt ra nhìn lướt qua, nhưng không có hứng thú gì mấy. Chỉ là một Độn Địa Phù dùng để bảo toàn tính mạng mà thôi, hơn nữa chỉ có hiệu lực trong một nén nhang.
Lục Nam Chước không có hứng thú, không có nghĩa là người khác cũng thế. Cuối cùng nó đã được Trần gia chủ đấu được với mức giá là mười viên Lam Tinh.
Không biết bät đầu từ khi nào, bầu không khí trong hội trường đã dần trở nên căng thẳng...