Thấy Lâm Nhất bước đến, Bạch Du hơi ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.
Hắn ta là kỳ tài trăm năm hiếm gặp của Huyền Thiên Tông, tuổi tác không quá chênh lệch với Lâm Nhất nên quan hệ cạnh tranh rất lớn. Tối qua trưởng lão tông môn bảo hắn ta lên đấu với Lâm Nhất, hắn ta vui vẻ nhận lệnh mà không chút do dự.
“Đừng thăm dò tính tình ta thì tốt hơn… Ngươi sẽ hối hận đấy”.
Vẻ mặt Lâm Nhất lãnh đạm, hắn bình tĩnh nói.
“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào Long Hổ Quyền vớ vẩn là có thể so tài với ta sao? Ha ha, Long Hổ Quyền của Phật Môn chính tông, ngươi không biết nó đáng sợ đến mức nào đâu!”
Bạch Du lạnh giọng chế nhạo, không hề coi Lâm Nhất ra gì.
“Đánh bại ngươi không cần dùng đến Long Hổ Quyền”.
“Hờ hờ, chỉ dựa vào kiếm pháp vớ vẩn của Lăng Tiêu Kiếm Các ngươi thì đến một phần cơ hội thắng ngươi cũng chẳng có đâu. Muốn dựa vào kiếm pháp để thắng Long Hổ Quyền của Huyền Thiên Tông ta ư? Ngươi thông thử nghĩ xem mình là ai!”
Vẻ tự tin hiện lên trong mắt Bạch Du, hắn ta trầm giọng nói.
Trưởng lão đầu trọc của Huyền Thiên Tông và những sư huynh khác đều lộ ý cười, khẽ gật đầu. Bạch Du thật biết ăn nói, Long Hổ Quyền của Huyền Thiên Tông uy chấn Đại Tần, kiếm pháp của Lăng Tiêu Kiếm Các đương nhiên chẳng là gì.
Vương Hàn của Huyền Thiên Tông cười lạnh, hờ hững nói: “Được rồi Bạch sư đệ, đừng nhiều lời với hắn nữa, ba chiêu đánh bại hắn đi”.
Ba chiêu?
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hơi sốc.
Dù thế nào Lâm Nhất cũng là ngôi sao đang lên của Lăng Tiêu Kiếm Các, tuy tu vi yếu hơn Bạch Du một tầng nhưng dẫu sau cũng giành được vị trí thứ nhất trong cuộc chiến đồng minh, không phải cái danh hão huyền.
Mặc dù trận đấu này bọn họ coi trọng Bạch Du hơn nhưng ba chiêu đánh bại Lâm Nhất thì đúng là ngông cuồng quá.
Trong mắt người ngoài, hai người họ ngang tài ngang sức, Bạch Du thắng ở chỗ có chuẩn bị trước, căn cứ tu vi chiếm lợi thế, nhưng ưu thế này dù nhìn thế nào dường như cũng không lớn đến mức có thể khiến hắn ta ba chiêu đã giành chiến thắng.
Gừ!
Tiếng rồng gầm hổ thét không hề báo trước, đột nhiên vang lên từ trong cơ thể Bạch Du. Rồng gầm xao động, hổ thét như sấm, cuồng phong vô tận nổi lên từ người Bạch Du, thánh uy Phật Môn liên tục phát ra.
“Chiêu thứ nhất!”
Trường sam không gió tự lay động, mái tóc dài tung bay trong gió, Bạch Du hừ lạnh một tiếng. Bàn chân nặng nề giẫm xuống đất, mặt đất ngọc thạch cứng như thép nứt ra, hắn ta lao về phía trước như một mũi tên, nhanh như chớp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!