“Người đưa thư không nói gì cả. Sư huynh, đệ cáo từ trước nhé!”
Người kia mỉm cười, sau đó nhanh chóng rời đi.
Quái lạ, lẽ nào “mình” vẫn còn người quen ở Thiên Thủy quốc này sao? Nguyên chủ vốn là cô nhi mà, hình như đâu có người thân nào thì phải?
Sau khi Lâm Nhất mở lá thư ra, nỗi nghi ngờ trong lòng hắn cũng liền được hóa giải.
Hội đấu giá!
Bức thư trên tay hắn là do Đồng Hổ - ông chủ của Vạn Bảo Các trong thành Bạch Thủy gửi tới.
Mười đoạn Huyết Diễm Cốt mà hồi trước hắn gửi nhờ ở chỗ Đồng Hổ đã được đưa đến buổi đấu giá mà hội đấu giá sẽ khai mạc trong mấy hôm tới.
“Suýt nữa quên mất chuyện này!”
Lâm Nhất vừa gấp bức thư lại vừa ngẫm nghĩ, nếu dùng Huyết Diễm Cốt để chế tạo thành huyền khí Huyết Diễm Giáp thì giá trị của nó không hề nhỏ chút nào.
Hắn ôm hi vọng rất lớn đối với chuyện này.
“Chắc chắn phải tới đó một chuyến!”
Sau khi thu dọn đồ đạc, hắn liền rời khỏi tông môn.
Lúc này, Lâm Nhất đã sở hữu Đại Nhạn Quyết rồi nên không thuê ngựa của tông môn nữa, mà cứ thế sử dụng công pháp đó để lên đường.
Ban ngày đi đường và luyện tập công pháp, ban đêm thì lại tĩnh tâm tu luyện.
Dù đã ra khỏi tông môn, thế nhưng Lâm Nhất vẫn không hề để bản thân thảnh thơi, lúc nào cũng nhớ rõ là bản thân cần phải tu luyện.
Chỉ vài ngày nữa là Thuần Dương Công tầng thứ ba có thể đột phá lên tầng thứ tư.
Thuần Dương Công có tổng cộng năm tầng, loại công pháp này được cho là ngưng tụ nội lực mạnh mẽ, muốn luyện được nó vô cùng khó khăn.
Nhưng vì không tiếc sử dụng Hóa Huyết đan cùng linh thạch hạ phẩm nên sự tiến bộ của hắn cũng phát triển vượt bậc, chắc hẳn có thể đột phá được chỉ trong vòng nửa tháng.
Nếu như Huyết Diễm Cốt có thể bán được với một cái giá không tồi, với tình hình tiêu hao khá nhiều linh thạch hạ phẩm như bây giờ, biết đâu Thuần Dương Công lại có thể đột phá lên tới tầng thứ năm, đạt tới cảnh giới viên mãn.
Trừ điều này ra, ngày nào hắn cũng đều quan sát bức tranh thần bí, rồi ngưng tụ thần vận Mãnh Hổ.
Sau bốn ngày đi đường, cuối cùng Lâm Nhất đã thấp thoáng nhìn thấy được bóng dáng thành Bạch Thủy ở phía xa.
“Chắc hẳn sáng mai có thể vào thành được rồi!”
Thấy sắc trời dần tối xuống, Lâm Nhất quyết định chọn một nơi khá tĩnh lặng để nghỉ ngơi một đêm.