Xử lý thế nào phải xem ý của Bạch Thu Thủy.
“Bạch tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một mạng đi”.
“Dọc đường đi, hai chúng ta cũng tận tâm tận lực, bảo vệ Bạch tiểu thư chu toàn, không hề có chút lơ là, ít nhiều cũng có chút tình cảm chứ”.
Hai người nhìn Bạch Thu Thủy, không còn vẻ ngông cuồng hống hách như trước kia nữa, liên tục xin tha.
Hành vi nực cười này khiến Bạch Thu Thủy chán ghét, không muốn nhìn thêm, trầm ngâm nói: “Lâm Nhất, công tử xử lý đi”.
Bộ Trần và Tiêu Nhiên sửng sốt, vẻ mặt khổ sở, sợ đến mức run lẩy bẩy.
Lúc trước hai người đối xử với Lâm Nhất như vậy, làm sao có kết quả tốt được.
Cao Du nhìn thấy màn này, trong lòng cười nhạt. Hai tên khốn, sớm biết có ngày này thì sao lúc trước lại làm vậy.
Lâm Nhất bình thản nói: “Vừa rồi Bộ công tử nói không sai, phong cảnh ở khe núi này quả thật không tệ, tiếc là không phù hợp để mai táng người đẹp. Hai vị có công phu kì lạ trong mình, chi bằng ở đây lĩnh hội kĩ càng đi, quỳ xuống đó, giữ tư thế khi các ngươi đối mặt với Huyết Phong, quỳ ba ngày cho ta”.
“Cái gì!”
Bộ Trần và Tiêu Nhiên nghe hắn nói vậy lập tức ngây người. Nhục nhã như vậy còn khó chịu hơn là giết quách bọn họ.
“Không thích à?”
Lâm Nhất liếc mắt, giữa mi mày lóe lên sự sắc bén, hai người lập tức lạnh cả người như bị mũi nhọn đâm vào lưng. Trước sự xâm nhập của kiếm ý dồi dào, dường như máu cũng bị đóng băng.
“Thích, thích”.
Bộ Trần và Tiêu Nhiên không dám dông dài nữa, nghiến răng, cúi đầu sâu tới đáy quần.
Cao Du liếc nhìn Lâm Nhất vẫn không đổi sắc mặt, âm thầm rùng mình, ác thật.
Lâm công tử trông có vẻ nhàn nhã điềm đạm, ung dung thản nhiên, nhưng trừng phạt như vậy còn nặng hơn cả lấy mạng.
Kết cục khi đắc tội với hắn đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều.
Không giận thì thôi, đã giận thì động trời!
Để lại Huyết Long Mã trông Bộ Trần và Tiêu Nhiên, Lâm Nhất cùng với Bạch Thu Thuỷ và đám người Cao Du rời khỏi sơn cốc.