Chương 6: Nếu có kiếp sau, chớ làm kẻ si tình
Có rất nhiều thứ Hồng lão nói mà Lâm Nhất vẫn chưa hiểu, Huyền sư là gì? Tại sao cảnh giới Tiên Thiên mới là chính thức bắt đầu bước trên con đường võ đạo?
Có điều, Lâm Nhất vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm và lo lắng trong lời nói.
Câu đầu tiên, ngay đến Hồng lão cũng nói như vậy, xem ra Lâm Nhất quả thực đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Tô Hàm Nguyệt.
"Cảm ơn Hồng lão đã quan tâm, Lâm Nhất đã quyết định con đường của mình rồi, bất luận con đường võ đạo có bao nhiêu gian nan, ta nhất định sẽ tiếp tục đi. Sống một đời người, không cầu tiếng tăm hiển hách, chỉ cầu không thẹn với lòng là có thể tiêu dao tự tại".
Lâm Nhất làm người ở hai thế giới, chết đi sống lại, có rất nhiều vấn đề đã nhìn vô cùng thấu đáo rồi.
Hồng lão nghe vậy thì ngẩn ra rồi chợt cười nói: "Không thẹn với lòng, là có thể tiêu dao tự tại sao?"
Ý tứ trong lời nói không rõ ràng, nhưng Hồng lão cũng không nói gì thêm.
"Từ Kiếm Nô đến võ đạo tầng ba cũng coi như là một bước lên trời, chuyện vui đáng chúc mừng, người còn nhớ đến lão già này cũng coi như hiếm có, những cái khác không thể tặng ngươi, bức tranh này đã bầu bạn bên ta nhiều năm, ngươi cứ giữ lấy".
Nói xong, Hồng lão đưa cho Lâm Nhất một cuộn tranh.
Lâm Nhất ngẩn ra, hắn biết bức họa đó là vật yêu thích của Hồng lão, thường thường đem ra ngắm tới mất hồn.
Hồng lão có ơn với mình, sao có thể lấy đi vật yêu thích của ông ta được, hắn vội vàng từ chối.
"Năm đó vì bức tranh này mà ta biến thành một người tàn phế, cũng chưa hiểu được huyền diệu trong đó. Hiện nay cũng sắp gần đất xa trời rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma, giữ lại trong tay ta định để cùng ta xuống dưới hoàng tuyền sao?"
"Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi tu luyện Mãnh Hổ Quyền đúng không... bất luận thế nào, bức họa này đối với ngươi ít nhiều cũng có chút tác dụng".
Hồng Lão không khỏi phân trần, ép Lâm Nhất phải nhận, rồi xua tay nói: "Đi đi, đi đi, sau này cũng không phải đến đây nữa. Ra khỏi đây, bất luận người khác nhìn ngươi thế nào, Lâm Nhất người cũng không phải là Kiếm Nô của Thanh Vân nữa!"
Hồng lão nhấn mạnh vào câu cuối cùng khiến tinh thần Lâm Nhất chấn động. Không sai, từ nay về sau, bất luận kẻ khác nhìn thế nào, Lâm Nhất ta cũng không được xem nhẹ bản thân.
Hắn nhận lấy bức tranh, trịnh trọng khom lưng sau đó chắp tay rời đi.
Hồng lão nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhất, khẽ thở hắt ra một hơi, âm thầm cảm thấy đáng tiếc.
Ra khỏi phòng Tẩy Kiếm, đám tạp dịch trước sân đều nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt khác thường, có kẻ đố kỵ, có kẻ ngưỡng mộ, đủ mọi thần sắc phức tạp.
Ai cũng biết, sau này dù Lâm Nhất ra sao, hắn cũng không cần phải quay lại đây nữa.
Chu Bình đã đi rồi, không có ai chắn đường khiến Lâm Nhất có hơi ngạc nhiên, sau khi dừng lại một lát, hắn không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này, đi về phía căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Căn nhà gỗ đơn sơ nằm ở vị trí hẻo lánh, tựa như vô hình trong Thanh Vân Môn rộng lớn.
Trong căn nhà gỗ đơn sơ, Lâm Nhất cầm bút lên viết cái gì đó.
Một trăm viên Dưỡng Thân đan, hai mươi viên Khí Huyết đan, đoán chừng sẽ tốn khoảng ba trăm lượng tiền vàng...
Không sai, những thứ hắn đang viết chính là giá trị số đan dược mà hai năm nay Tô Hàm Nguyệt tổng cộng đã bố thí cho hắn.
Kỹ thuật bảo dưỡng kiếm của Lâm Nhất không tệ, từ trước đến nay bảo kiếm của Tô Hàm Nguyệt đều giao cho hắn bảo dưỡng. Hai năm nay, ban thưởng rải rác cộng lại cũng không ít.
Như những gì người khác nói, nếu không có chỗ tặng phẩm này thì với căn cốt và ngộ tính của chủ nhân thân thể này, e là cả đời sẽ bị vây ở võ đạo tầng ba mất.
Có kiên trì thế nào cũng không thể đột phá.
Trí nhớ của Lâm Nhất rất tốt, nhưng thực ra cũng không cần đến trí nhớ quá mạnh, chủ nhân của thân thể này nhớ rõ như in từng vật phẩm mà Tô Hàm Nguyệt đã ban cho.
Thậm chí, ngay đến việc Tô Hàm Nguyệt vì chuyện gì, tại sao cần bảo dưỡng kiếm, hắn cũng nhớ rõ. Thậm chí hơn là ngày đó là vào lúc nào, thời tiết ra sao cũng vẫn nhớ.
Chỉ cần thoáng nhớ lại thì tất cả những chuyện liên qua đến Tô Hàm Nguyệt đều hiện lên trong đầu.
Lâm Nhất có chút không hiểu, chủ nhân cũ cũng không hẳn ngu dốt, thậm chí có nghị lực lớn, nhưng tại sao lại không nhìn ra được thái độ của Tô Hàm Nguyệt, đối phương ban thưởng chỉ là vì lễ nghi mà thôi.
Ngay đến khách sáo cũng không được tính, lạnh nhạt đến cực điểm, tiện tay mà ban cho, căn bản không hề để tâm.
Một chữ tình này quả thật khó hiểu.
Nhớ lại cảnh Tô Hàm Nguyệt lau thân kiếm lúc ban ngày, và cả biểu cảm không bận tâm đó, Lâm Nhất khẽ lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa, tiếp tục cẩn thận ghi chép.