Sự xuất hiện của Lâm Nhất và Cổ Tuấn đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Phần lớn người ở đây, do ngại thân phận thiên tài ẩn thế của Lâm Nhất thuộc dòng dõi Thương Long, nên còn chưa đến mức ra tay với hắn.
Ít nhất sẽ không công khai ra tay, nhưng những cao thủ bảng Hắc thì không kiêng kỵ như vậy.
Rất nhanh đã có cao thủ bảng Hắc lao đến như gió.
"Ngươi hại chết ta rồi, ta đã bảo ngươi đội cái nón lá mà! Ta chỉ muốn kiếm ít rượu cổ thôi, ta cũng có dễ dàng gì đâu." Cổ Tuấn cúi đầu sợ bị nhận ra, ánh mắt tránh né, mấy lần định lén bỏ trốn.
“Không cần thiết."
Lâm Nhất thản nhiên nói.
Ma Vũ Lệnh truy nã là thứ khiến người ta rất đau đầu, cứ trốn trốn tránh tránh mãi cũng chẳng phải cách.
Ít nhất ở Khư Hải Huyền Vũ này sẽ rất phiền phức, cách dứt điểm tốt nhất, vẫn là giết vài người sẽ hiệu quả hơn.
Hắn không đội nón lá, lý do lớn nhất là vì trong Khư Hải Huyền Vũ này, Lâm Nhất không cảm thấy có ai thật sự có thể giết được hắn.
Cho dù là cường giả cảnh giới Sinh Huyền đỉnh phong đến, cũng vẫn có cách đấu.
Ít nhất nếu hắn muốn rút lui, dựa vào thuật ngự kiếm thì không ai giữ được hắn.
Luc này, đám người mat may hung ac xuất hiện, chan hết mọi lối đi của hắn. Nhìn qua, đen kịt cả mảng, ít nhất cũng vài trăm người, toàn là tà tu trong bảng Hắc.
Những tà tu có thể lên bảng Hắc, phần lớn đều không sợ chết, trên tay dính đầy mạng người đều là đệ tử các thánh địa.
Soat!
Ba bóng người lao ra, chính là ba nguoi đa từng chạm mat Lam Nhất trên chiến hạm cấp Thánh: Khấu Thiên Hóa, Nguyên Hoành Ưng và Thạch phu nhân.
Sau lưng ba người bọn họ còn có mấy tà tu bảng Hắc khác, không ai là không có tu vi cảnh giới Sinh Huyền tầng ba.
Những người khác thấy Khấu Thiên Hóa xuất hiện, lập tức không còn ý định ra mặt nữa.
Sư tôn của Khấu Thiên Hóa là Bạch Cốt Đao Thánh, ngoài ra, bản thân gã cũng là một trong ba trăm người đứng đầu trên bảng Hắc.
Tu vi của gã đạt tới cảnh giới Sinh Huyền tầng năm đỉnh phong, trong Khư Hải Huyền Vũ này có thể xem là một trong những người có tu vi cao nhất.
Nói gã có thể đi ngang nơi đây cũng không quá lời, không mấy người dám trêu chọc.
“Khấu Thiên Hóa, trên chiến hạm cấp Thánh ta đã bảo ngươi cút rồi, ngươi còn dám cản đường ta hả?" Lâm Nhất thản nhiên nói.
Oa!
Lời này vừa thốt ra, bốn phía đều kinh ngạc, tất cả mọi người đều sững sờ.
Lời này chẳng phải nên do Khấu Thiên Hóa nói sao?
Lâm Tiêu này rốt cuộc bị gì vậy, bị Ma Vũ Lệnh truy nã mà cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Khấu Thiên Hóa mặc áo trắng, sạch sẽ không dính bụi, gã ngây người xong mới phản ứng, vô cùng tức giận bật cười nói: "Tốt lắm, tên Lâm Tiêu ngươi, quả thật đủ ngông. Ta tìm ngươi suốt hai tháng, còn tưởng ngươi đã chết rồi, không ngờ vẫn còn sống, rất tốt."
Lâm Nhất lạnh lùng nói: "Ngươi có chết thì ta cũng chưa chắc đã chết, cút qua bên kia, đừng chướng mắt ta."
Lâm Nhất không khách khí gã, thực ra cũng chẳng cần khách khí làm gì.
Tà tu bảng Hắc vốn muốn lấy mạng hắn.
Đổi Ma Vũ Lệnh sẽ không vì hắn mềm giọng mà tha cho, còn không bằng ngông cuồng hơn người ta.
Bên cạnh, Cổ Tuấn sợ chết khiếp, ông ta đã phong bế tu vi khi đến đây, không dám tùy tiện ra tay.