Lâm Nhất mỉm cười, vọt lên không trung, hạ xuống bên cạnh kiếm Táng Hoa, ngoảnh đầu nhìn Táng Hoa.
Vút
Dường như Kiếm Táng Hoa cũng nhìn han, sau đó vọt đi thật nhanh, Lâm Nhất cười nói: "Muốn so tài à?"
Vù vù vù!
Một người một kiếm, lập tức rượt đuổi dưới bầu trời, ngươi vượt ta đuổi.
Cảm giác này rất thú vị, như thể là hai con người, như thể là những người bạn cùng sống cùng chết.
Dù ở trên vùng biển rộng lớn mênh mông không bóng người, nhưng chỉ cần có Táng Hoa bên cạnh thì sẽ không cảm thấy cô đơn.
Đùa nghịch đủ rồi, Lâm Nhất lóe người, đứng lên thân kiếm Táng Hoa.
Vút!
Khoảnh khắc đặt chân lên, người và kiếm hợp nhất, trong chớp mắt tốc độ của Lâm Nhất tăng vọt, như chim bay vút đi xa.
Tốc độ nhanh đến mức còn đáng sợ hơn cả khi thi triển Trục Nhật Thần Quyết, hơn nữa khí thế còn sắc bén và uy nghiêm hơn.
Đây mới là thuật ngự kiếm chân chính!
Không nắm giữ Thiên Khung Kiếm Ý, cho dù người khác đứng trên thân kiếm cũng không thể bay giữa không trung.
Vì người và kiếm không thể hợp nhất, hai bên là hai thể riêng biệt, vừa động đã rơi xuống.
Dù có miễn cưỡng dùng Long Nguyên để ràng buộc, thì tốc độ cũng không thể so với thân pháp, chỉ là có hình mà không có thực, không thể duy trì lâu, chẳng có ý nghĩa thực tế nào.
Nhưng Lâm Nhất thì khác, giờ hắn ngự kiếm bằng Thiên Khung Kiếm Ý đại thành, người và kiếm hòa làm một.
Người là trời, kiem là vòm trời, trời với vòm trời vốn đã là một thể không thể tách rời.
Hiện tại hắn mới thực sự hiểu được, vì sao Thiên Khung Kiếm Ý được gọi là người kiếm hợp nhất.
Lâm Nhất đứng trên Táng Hoa, gió lốc rít bên tai, toàn bộ trọng lượng cơ thể hòa vào trong thân kiếm.
Kiếm ý nhanh bao nhiêu, tốc độ hắn nhanh bấy nhiêu, trên người hắn tuôn trào luồng kiếm thế hùng hậu cuồn cuộn.
Nếu có người chắn trước mặt, chưa kịp đến gần đã bị kiếm thế này đánh vỡ, nếu thực sự chạm phải, núi non cũng bị đâm xuyên.
Lâm Nhất quay về theo đường cũ, dọc đường như chim kinh hồng lóe lên, tình cờ phát hiện có thêm rất nhiều thuyền Huyền Quy.
Khi hắn sắp đến gần Khư Hải Huyền Vũ, nghe được âm thanh huyền diệu vang bên tai.
Đó là âm Đại Thánh!
Đại âm hiếm tiếng, đối phương cố ý khoe kỹ nghệ, chỉ những ai đạt đến cảnh giới nhất định trong âm luật mới có thể nghe được.
Keng!
Lâm Nhất lập tức dừng, nếu là âm Đại Thánh khác thì hắn sẽ không dừng.
Nhưng am luat nay khien han khong the khong dung, đay la tieng đan He, tren đời này chỉ có ba người biết dùng tiếng đàn Hề.
Lâm Nhất ngự kiếm lên trời, men theo âm thanh mà đi.
Chẳng mấy chốc, trên mỏm đá ngầm, hắn thấy người đang kéo đàn Hề, chính là lão ăn mày đã cùng ngồi thuyền Huyền Quy với hắn trước đó.
Vút!
Lâm Nhất đáp xuống, khi sắp chạm đất, Táng Hoa tách khỏi chân hắn.
Thân hình hắn phiêu dật, nhẹ nhàng đáp xuống đất, tay phải rút kiếm, bước lên hai bước, Táng Hoa biết hắn muốn gì nên ngoan ngoãn chui vào vỏ.
Ngự kiếm, hạ đất, trở về vỏ.
Lâm Nhất mặc áo trắng phiêu dật như thoát tục, cảnh tượng này rơi vào mắt lão ăn mày, khiến đối phương vô cùng kinh ngạc.
“Ông lão, kỹ nghệ đàn Hề của ông có tiến bộ rồi đó."
Lâm Nhất bước đến gần, nhẹ giọng cười nói.
Khi đối phương bước lên thuyền Huyền Quy, Lâm Nhất đã nhận ra thân phận của ông ta, chính là trưởng lão Cổ Tuấn của cung Thiên Hương.
"Tạm được thôi, tiếc là không phải đàn Phù Tang của Thánh trưởng lão, nên mãi không đánh ra được âm điệu trong đó."
Cổ Tuấn đặt đàn Hề xuống, lấy ra bầu rượu tu ừng ực.
“Sao bây giờ thằng nhóc nhà ngươi mới đến, ta đợi ngươi hơn một tháng rồi, bọn người Phong Duyên Quân đâu?" Cổ Tuấn mở miệng hỏi.
“Chết rồi,"
Lâm Nhất thản nhiên nói.
Cổ Tuấn nhướng mày, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, ông cứ tưởng Lâm Nhất đã bỏ rơi đám người đó.
Nhưng không ngờ, một mình Lâm Nhất giết sạch bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!